Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lập tức ồ lên.
Đám người nhị hoàng tử đứng phắt lên, trong ánh mắt xuất hiện hoảng sợ.
“Đây là cái gì?”
“Tại sao trên mặt hắn lại có nhiều đường vân màu đen vậy, giống như là… ma văn?!!”
“Ma văn! Ma văn của loài Hắc Ám!!”
“Có một cảm giác tà ác, hỗn loạn, nhìn lâu khiến người ta ghê tởm, bên tai giống như có lời mê sảng gì đó, đây nhất định là ma văn!”
“Đáng chết, chẳng lẽ Faramir này là một loài Hắc Ám sao?”
“Không đúng, nếu như hắn là loài Hắc Ám, sao có thể tránh được ánh mắt của bảy đại học viện tinh không, tiến vào trận chiến thiên tài tranh bá này, chuyện này không thích hợp!”
“Có lẽ dùng phương pháp đặc thù nào đó che giấu lực Hắc Ám!”
“Khó trách hắn luôn mặc áo choàng màu đen đó, hóa ra vì che giấu ma văn này.”
Mũ của Faramir vỡ vụn, để lộ bộ mặt thật, khiến mọi người xung quanh kinh hãi!
Chỉ thấy hai bên gò má của hắn mọc đầy vảy cá nhỏ, tướng mạo quả thật giống với tộc Tích Lân, chỉ là trên gương mặt đó phủ đầy văn lộ màu đen, ngoằn ngoèo vặn vẹo, khiến ai nhìn thấy cũng tê dại cả da dầu, trong lòng sợ hãi.
Các khán giả đều xôn xao, cho dù chỉ nhìn thấy trong màn sáng, cũng cảm thấy tinh thần bị xâm nhập, thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ.
Bên trong pháo đài khổng lồ của quân đội, ba tướng quân Phục Tinh Lan nhíu mày, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
“Hình như đúng là ma văn!” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.
“Nhưng Faramir là võ giả của tộc Tích Lân, trước đó không hề tra ra được bất cứ sự bất thường nào của hắn, chẳng lẽ là sau khi thi đấu mới bị loài Hắc Ám mê hoặc?” Tướng quân Habakkuk trầm ngâm nói.
“Âm hồn bất tán!” Tướng quân Phục Tinh Lan hừ lạnh: “Loài Hắc Ám càng ngày càng trắng trợn, dám cả gan chạy đến trận chiến thiên tài tranh bá quấy rối!”
“Bất kể thế nào, bây giờ vẫn là nên nghĩ xem, phải giải quyết Faramir này thế nào.” Tướng quân Habakkuk nói.
“Cứ giao cho Vương Đằng xử lý đi, không được phép xuất hiện bất cứ sai sót nào trong trận chiến thiên tài tranh bá, cách giải quyết tốt nhất là đừng nhúng tay vào.” Tướng quân Phục Tinh Lan trầm ngâm một chút rồi nói.
“Nhưng, lỡ như loài Hắc Ám này có âm mưu gì đó?” Tướng quân Habakkuk do dự nói.
“Bảo mọi người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng đi, ngươi và ta điều tra xung quanh, để phòng ngừa vạn nhất.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Tướng quân Habakkuk gật đầu.
“Lão Đường, ngươi ở lại đây phòng thủ.” Tướng quân Phục Tinh Lan lại quay đầu về phía Đường Vô Úy vẫn chưa nói lời nào ở bên cạnh.
Trên khuôn mặt của Đường Vô Úy cuối cùng cũng xuất hiện vẻ nghiêm túc, gật đầu đồng ý: “Cứ giao cho ta, yên tâm!”
Sau khi ba cường giả cấp Bất Hủ bàn bạc xong, thì bọn họ tách ra.
Hai tướng quân Phục Tinh Lan và tướng quân Habakkuk cùng biến mất ở bên trong pháo đài, không biết đã đi đâu.
Trên phi thuyền của hoàng thất, người đàn ông trung niên của hoàng tộc kia cũng đã nhận được tin tức, nhưng hắn không có bất cứ hành động gì, chỉ chớp mắt mấy cái, rồi nhìn tình hình bên trong màn sáng.
Xem ra là định tiếp tục xem trận đấu.
“Rốt cuộc người trong quân đội làm ăn cái kiểu gì vậy, vậy mà lại để một người bị loài Hắc Ám mê hoặc xông vào trận đấu thiên tài tranh bá, còn lọt vào top ba mươi sáu!” Ông lão cấp Giới Chủ của hoàng tộc tức giận nói.
“Faramir đó đánh nhiều trận như vậy dưới mí mắt của ta, ngươi phát hiện vấn đề rồi sao?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Chuyện này...” Vẻ mặt của ông lão cấp Giới Chủ đông cứng lại.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là ổn định lại cục diện, chứ không phải là đổ thừa.” Người đàn ông trung niên nói.
“Vậy thì để quân đội trực tiếp ra tay đánh chết Faramir kia là được.” Ông lão cấp Giới Chủ nói.
“Không.” Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên: “Để Vương Đằng tiếp tục trận đấu.”
“Ý của ngươi là...” Trong lòng ông lão cấp Giới Chủ chấn động.
“Để cường giả của quân đội ra tay, thì sẽ không có tác dụng gây khiếp sợ, chỉ có để võ giả dự thi đánh bại hắn, mới có thể khiến lòng người phấn chấn, loại bỏ sự sợ hãi trong lòng mọi người.” Người đàn ông trung niên nói.
“Nhưng Faramir này có thể bước vào trận chiến thiên tài tranh bá, chắc chắn là đã được loài Hắc Ám trao cho loại năng lực gì đó, , ta lo rằng...” Ông lão nói.
“Ngươi xem thường Vương Đằng quá rồi.” Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi tưởng rằng những chuyện của hắn ở hành tinh phòng ngự Số 29 đều là do quân đội thổi phồng lên thôi sao?”
“Hắn chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh, dù sao thì ta cũng không tin tưởng lắm.” Ông lão cấp Giới Chủ nói.
“Vậy thì ngươi cứ tiếp tục xem đi.” Người đàn ông trung niên cười nói.
...
Một võ giả bị loài Hắc Ám “Mê hoặc” xuất hiện trong trận chiến thiên tài tranh bá, khiến rất nhiều võ giả bình thường hoảng hốt lo sợ, giống như trời sập vậy.
Đối với võ giả bình thường mà nói, loài Hắc Ám đồng nghĩa với sự đáng sợ, bọn họ hoảng loạn, sợ hãi, thậm chí còn sợ hãi!
Trong nhất thời, trên đài giao lưu của vũ trụ hư cấu đã bùng nổ.
Lúc này đám người Nhị hoàng tử, Timothy, Strych đã nháo nhào đứng dậy, đến bên cạnh thạch đài, nhìn về phía Faramir.
Đến cả Đế tử cũng đứng dậy, hơi nhướn mày lên.
Phía trên đại lục đấu trường, Vương Đằng nhìn Faramir ở trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đây là...Ma văn!”
Hắn cũng không lạ gì loài Hắc Ám, lúc này nhìn thấy văn lộ màu đen trên mặt Faramir, thì lập tức liên tưởng tới ma văn của loài Hắc Ám.
“Ha ha ha...”
Một tiếng cười chói tai kỳ lạ truyền tới từ phía trước.
Vương Đằng nhíu mày nhìn.
Chỉ thấy Faramir cúi thấp đầu, bả vai hơi rung lên, dường như chính hắn đang bật cười.
“Này, có gì đáng cười à, nói ra cho mọi người cười với.” Vương Đằng kêu lên.
“...” Tiếng cười kỳ lại ngừng lại, xung quanh rơi vào im lặng lạ thường.
Đến cả đài giao lưu của vũ trụ hư cấu, cũng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó...
“Phụt...Ta thật sự không muốn cười, nhưng thực sự không nhịn nổi.”
“… Faramir kia cũng bị thao tác này làm cho ngơ ngác kìa.”
“Đột nhiên cảm thấy loài Hắc Ám này hình như cũng không đáng sợ lắm!”
“Vương Đằng không sợ chút nào sao?”