Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2056 - Chương 2056. Nghe Lời Khuyên Của Anh Vương! (2)

Chương 2056. Nghe lời khuyên của anh Vương! (2)
Chương 2056. Nghe lời khuyên của anh Vương! (2)

“Sao hắn phải sợ, các ngươi quên Vương Đằng tới từ đâu sao, hắn là võ giả của quân đội, số lần gặp loài Hắc Ám e là còn nhiều hơn cả cơm ngươi ăn đấy.”

“...Con mẹ nó còn nhiều hơn cả cơm ta ăn!”

“Hình như quân dội cũng không có ý muốn nhúng tay vào, đây là muốn... Tiếp tục trận đấu sao?”

“Không phải là muốn để Vương Đằng xử lý hắn đấy chứ?”

...

Bị ngắt lời như vậy, nỗi sợ hãi của các khán giả đã tiêu tan rất nhiều, cảm thấy dường như không còn dáng sợ như vậy nữa.

Đám người Nhị hoàng tử ở phía xa sau khi trải qua sự kinh ngạc, cũng hơi dở khóc dở cười, cuối cùng đưa mắt nhau, chậm rãi ngồi về vị trí.

Trên bầu trời.

Sau khi Faramir im lặng một lát, dần ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, đôi mắt hắn đã biến thành màu đen kịt, hung hăng trừng Vương Đằng: “Vốn định đợi đến trận đấu tiếp theo, mới giết hết tất cả thiên tài, không ngờ lại bị tên nhóc ngươi phá hoại, nhưng sức mạnh của ngươi đúng là không tồi, cũng được coi là thiên tài đứng đầu Nhân tộc, giết chết ngươi, nhiệm vụ của ta cũng không tính là hoàn toàn thất bại, cho nên... Ngươi muốn chết thế nào?”

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng nguyên lực Hắc Ám cực kỳ nồng đậm bùng lên, cuồn cuộn trên bầu trời, trực tiếp biến thành sương mù màu đen, quấn quanh hắn.

Đồng thời, văn lộ màu đen trên mặt hắn đã đóng đầy khuôn mặt, khẽ vặn vẹo, giống như vật sống, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng...

Vương Đằng lại rất hứng thú đánh giá ma văn kia, hắn phát hiện nguyên nhân khiến hắn không nhận ra sự bất thường của Faramir trước đóm hoàn toàn chính là bởi vì văn lộ màu đen này đã phong tỏa nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể hắn, cộng với cái mũ màu đen kia cũng có tác dụng nào đó ngăn cản điều tra.

“Mê hoặc!” Trong lòng Vương Đằng xuất hiện một từ ngữ, hỏi: “Ngươi bị loài Hắc Ám mê hoặc à, Nhân tộc tốt thế thì không làm, cứ phải làm nô lệ của loài Hắc Ám làm gì?”

“Mê hoặc? Nô lệ? Ha ha ha...” Faramir giống như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười, cười lạnh nói: “Từ ngữ buồn cười biết bao, ta cần bị mê hoặc sao? Ngươi chẳng biết gì cả.”

“...” Vương Đằng nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Faramir này có ý gì đó, hơn nữa có vẻ hơi giống kiểu người có nhân cách chống đối xã hội, đặc biệt xuất hiện để trả thù xã hội.

“Nhân tộc đã bỏ rơi bọn ta từ lâu, các ngươi sống dưới ánh mặt trời, còn bọn ta thì vĩnh viễn rơi vào bóng tối.” Giọng nói của Faramir đột nhiên trở nên vô cùng thê lương, tựa như ác quỷ.

“Ngươi là loài Hỗn Huyết!” Trong đầu Vương Đằng dường như có sấm chớp nổ vang, một tia sáng trắng xẹt qua, gần như bật thốt lên.

Faramir lập tức ngây ngẩn, hắn không ngờ Vương Đằng lại đoán được thân phận của hắn, hơi kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết?”

Vương Đằng không nói nữa, lời vừa bật thốt lên đã khiến hắn có hơi bị động.

Ban đầu hắn không may rơi vào thế giới Hắc Ám cấp thấp kia, mới biết đến sự tồn tại của loài Hỗn Huyết, dù sao chuyện này cũng không thể nói ra trước mặt mọi người được.

“Loài Hỗn Huyết?”

“Loài Hỗn Huyết là gì?”

“Hình như Vương Đằng biết gì đó?”

“Mẹ nói, sao nói được một nửa lại không nói nữa.”

...

Đa số mọi người đều là lần đầu nghe đến “Loài Hỗn Huyết” này, tất cả đều tràn đầy nghi hoặc, không biết đó là gì.

“Vậy mà lại là loài Hỗn Huyết!” Người đàn ông trung niên của hoàng tộc kia tự lẩm bẩm, không khỏi nhíu mày: “Sao hắn lại biết được?”

“Mặc kệ sao ngươi lại biết đến sự tồn tại của loài Hỗn Huyết, hôm nay ngươi cũng nhất định phải chết ở đây.”

Faramir không phí lời nữa, màn sương dày đặc cuồn cuộn quanh người, bao phủ cả bầu trời, che khuất mặt trời, khiến mọi người không thể thấy rõ tình hình trong đó.

Bóng dáng của Vương Đằng và Faramir cùng biến mất trong màn sương dày.

Mọi người kinh hãi, đều lo lắng nhìn màn sương dày đặc kia.

Ầm!

Trong sương dày lập tức truyền ra tiếng nổ vang, màn sương dày cuồn cuộn, có thể cảm nhận được hai người trong đó đang chiến đấu quyết liệt.

“Không nhìn thấy gì cả.” Đám người Nhị hoàng tử nhíu mày, hơi siết chặt nắm nay.

“Màn sương dày đặc kia dường như bao hàm một lực lĩnh vực.” Timothy trong chốc lát đã tường tận, trầm giọng nói.

“Đây là lĩnh vực của đối phương!” Một giọng nói bình tĩnh truyền ra từ trong miệng Đế tử.

Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Đế tử, không ngờ đế cả hắn cũng không nhịn được mở miệng nói.

“Lĩnh vực của loài Hắc Ám, rất phiền phức!” Vẻ mặt của Cơ Hạo Thần nghiêm trọng, rất lo lắng nói: “Chúng ta có cần ra tay không?”

“Quân đội và bảy học viện tinh không có hành động, chúng ta không thể tùy tiện ra tay.” Nhị hoàng tử lắc đầu nói.

“Với sức mạnh của hắn, có lẽ đủ để phá vỡ lĩnh vực này.” Đế tử lạnh nhạt nói.

Đám người Nhị hoàng tử lại kinh ngạc nhìn Đế tử, không ngờ hắn lại đánh giá cao Vương Đằng như vậy, cảm thấy Vương Đằng có thể dựa vào sức mạnh của mình phá vỡ lĩnh vực của loài Hắc Ám.

Phải biết rằng mấy người bọn họ là võ giả thiên tài đến từ các gia tộc, đều đã từng giao thủ với loài Hắc Ám, đương nhiên biết rõ loài Hắc Ám khó đối phó như thế nào.

Nhất là loài Hắc Ám đã lĩnh ngộ lực lĩnh vực, lĩnh vực của bọn nó kỳ dị khó lường, không ai biết có sức mạnh như thế nào, sơ xuất rơi vào trong đó, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Nhưng nếu Đế tử đã nói như vậy, thì bọn họ cũng không tiện nói gì thêm.

Huống hồ đây vốn là trong trận chiến thiên tài tranh bá, nếu bảy học viện tinh không chưa tuyên bố kết thúc trận đấu, thì bọn họ cũng chỉ có thể nhìn.

Trong màn sương dày đặc.

Giọng nói của Faramir truyền đến từ bốn phương tám hướng.

“Vương Đằng, rơi vào trong lĩnh vực sương dày của ta, ngươi sẽ không bao giờ chạy thoát được.”

Khi vừa dứt lời, màn sương dày xung quanh chuyển động, tạo thành từng con hắc xà, lao về phía Vương Đằng.

Vẻ mặt Vương Đằng có hơi kỳ lạ.

Nói về trước khi hắn từ hành tinh phòng ngự Số 29 tới tham gia trận đấu, dường như còn từng nhận được chỉ điểm của một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, nên cũng không lạ gì lĩnh vực của loài Hắc Ám.

Cho nên...

Hết chương 2056.
Bình Luận (0)
Comment