Trên phi thuyền hoàng tộc, trong mắt Trọng Sơn Vương hiện lên tia tinh quang, thì thào tự nói: “Cổ tộc văn?!”
“Ngài nói là... Cổ tộc văn?” Ông già cấp Giới Chủ bên cạnh không xác định hỏi: “Vừa nãy ta còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm.”
“Không sai.” Trọng Sơn Vương gật đầu.
“Nói như vậy, vừa rồi Vương Đằng đã thi triển một môn chiến kỹ thân xác của cổ tộc?” Ánh mắt của ông già cấp Giới Chủ lộ ra một tia khiếp sợ.
“Đúng vậy, nếu ta không đoán sai, đó chính là một môn chiến kỹ của cổ tộc.” Trọng Sơn Vương nói.
“Nhưng Vương Đằng xuất thân từ tinh cầu lạc hậu, làm sao có chiến kỹ cổ tộc?” Ông già cấp Giới Chủ kinh ngạc nói.
“Hắn đi vào vũ trụ lâu như vậy, có lẽ lấy được truyền thừa ở đâu đó.” Trọng Sơn Vương đã khôi phục bình tĩnh, nói.
“Vương Đằng này lại thật may mắn.” Ông lão cấp Giới Chủ hít một hơi thật sâu, trong mắt cũng không khỏi lộ ra một tia cực kỳ hâm mộ.
.......
Trên không đại lục lôi đài.
Hai người Langdon và Berkta nhìn Vương Đằng đạp chết Strych, không khỏi bị kinh sợ, không dám tiến lên.
Vương Đằng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung trên người bọn họ.
“Đến các ngươi rồi!”
Âm thanh từ trong miệng Vương Đằng truyền ra.
Ầm!
Chỉ thấy hắn đạp một chân trên mặt đất, cả người hóa thành một vệt ánh sáng vọt lên, xông thẳng về hướng hai người Langdon và Berkta.
“Ta nhận thua!”
Nhưng điều khiến cho người ta không ngờ được chính là, Langdon lại trực tiếp lui mạnh về, chạy thoát khỏi chiến trường, lựa chọn nhận thua.
Mọi người ngạc nhiên.
Langdon lại lựa chọn nhận thua!
Không phải là hắn bị sự hung tàn của Vương Đằng dọa rồi chứ?
Vương Đằng dừng lại, nhìn về phía Langdon đã rời khỏi chiến trường, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.
Hắn biết đối phương là ‘Long Huyết Chiến thể’ tứ giai, còn mạnh mẽ hơn cả Strych, nhưng trong trận chiến đấu vừa rồi, lại không biểu hiện ra ngoài chút nào, cường độ thân thể nhiều nhất tương đương với Strych.
Mà sau đó đến Strych bị hắn giẫm chết, đối phương cũng không vội vàng tiến lên cứu viện, ngược lại biểu hiện ra dáng vẻ bị dọa.
Hiện tại lại trực tiếp nhận thua, muốn nói không có chuyện quái gì, Vương Đằng tuyệt đối không tin.
Nhưng nếu đối phương nhận thua, Vương Đằng cũng không định đuổi theo không tha nữa, giữ lại Langdon này còn có tác dụng.
Langdon thấy Vương Đằng không đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra, lập tức rời khỏi sân thi đấu.
Nhìn Langdon rời khỏi sân thi đấu, trái lại khán giả không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Tuy rằng Langdon trực tiếp nhận thua như vậy, khiến cho người ta hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy kết cục của Strych, dường như có thể lý giải.
Vương Đằng tức giận giết chết võ giả của gia tộc Pylax. Langdon không chịu thua còn có thể làm gì, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn bản thân mình đi theo gót Strych sao?
Không ai ngu như vậy!
Chỉ là một cuộc thi mà thôi, cần gì liều mạng của mình!
Nhận thua vẫn có thể xem là một lựa chọn sáng suốt.
Lúc này Vương Đằng nhìn về phía Berkta, nhếch miệng cười: “Không phải vừa nãy ngươi muốn đánh ta sao? Nào nào nào, hiện tại chúng ta một chọi một.”
“....” Berkta.
Hắn thu hồi lời nói vừa rồi còn kịp không?
Giờ phút này, đáy lòng Berkta hơi hối hận.
Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận.
Ầm!
Vương Đằng không nhiều lời, trực tiếp giết tới.
Berkta hét lớn một tiếng, mở ra “Thiên phú Cự nham”, thân thể bành trướng, thẳng bước xông về phía Vương Đằng.
Chết thì chết vậy, nhận thua thì không có khả năng nhận thua, cùng lắm thì lại bị quăng một lần!
Ầm!
Hai người bùng nổ đại chiến, lần này Vương Đằng không hề dùng đến Cự Nham thân, Cổ Thần thân của hắn còn chưa đóng lại, trực tiếp dùng lực thân xác cứng rắn rung chuyển Berkta.
Hai bóng người một lớn một nhỏ va chạm trên bầu trời.
Thân thể Berkta trở nên cực lớn, nhưng vẫn linh hoạt như cũ.
Chẳng qua tốc độ của Vương Đằng nhanh hơn, không ngừng tránh né xung quanh thân thể Berkta, hai đấm không ngừng tấn công lên thân thể của đối phương, phát ra từng tiếng vang nặng nề.
Berkta điên cuồng công kích, đáng tiếc đều phí công, không tổn thương đến Vương Đằng một chút nào.
Sau một lúc lâu, Vương Đằng xuất hiện trước mặt Berkta, đánh ra một quyền, nguyên lực ngưng tụ, hình thành một quyền ấn khổng lồ đánh vào mặt của Berkta.
Berkta choáng váng đầu óc, bị Vương Đằng nắm được cơ hội.
Chỉ thấy hai tay hắn bày ra dạng móng vuốt, trực tiếp cắm vào trong tầng nham thạch của đùi Berkta, chợt phát lực.
Ầm!
Thân thể khổng lồ của Berkta bị quăng lên, sau đó đập xuống mặt đất.
Tiếng gầm rú không ngừng quanh quẩn, mặt đất bốc lên vùng lớn bụi.
Một cảnh này đủ ấn tượng, quả thực còn khủng khiếp hơn lần trước.
Cũng là quăng đùi đập điên cuồng, nhưng lần trước, thân thể Vương Đằng còn lớn hơn Berkta, thoạt nhìn tựa như đang ức hiếp người ta.
Lúc này, thân thể của hắn tựa như một con kiến so với Berkta.
Giống như một con kiến ôm một chân voi, điên cuồng đập nó trên đất, hình ảnh như vậy không thể nghi ngờ đủ ấn tượng hơn.
Ầm! Ầm! Ầm.......
Không biết đập bao lâu, Vương Đằng mới buông hai tay ra.
Mà Berkta đã ngã xuống trên mặt đất, hoàn toàn mất đi tri giác!
Berkta, thua!
Một phút mất đi ý thức kia, nội tâm hắn sụp đổ, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống.
Đcm quá ức hiếp người ta!
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, khán giả nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, bộc phát ra nghị luận kinh người.
“Đm!”
“Quá độc ác, lại bị đập một lần.”
“Berkta làm sai cái gì, Vương Đằng phải đối xử với hắn như vậy.”
“Thật đáng thương.”
“E là sau này Berkta cũng không dám chiến đấu với Vương Đằng nữa.”
.......
Sắc mặt của đám người Nhị hoàng tử cũng kỳ quái.
Sao Berkta này xui xẻo như vậy, liên tục hai lần bị Vương Đằng quăng đập điên cuồng, sợ là sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.
Đồng thời, đáy lòng bọn họ cũng cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Berkta cũng không ngăn được Vương Đằng một phút, hai ba giây đã trực tiếp bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, nham thạch trên người đều bị đánh nổ tung, hoàn toàn mất đi tri giác.
Lúc này, sắc mặt Giang Vĩ Thánh khẽ biến, sau khi nhìn thấy Vương Đằng đánh bại Berkta, lập tức xông về hướng hắn, trong lòng muốn chửi mẹ nó.
Nhiều người như vậy không chọn, sao cứ chọn hắn!
Có phải tên này muốn trả thù hay không?