Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2082 - Chương 2082. Một Trận Mưa Màu Xanh Đậm! (2)

Chương 2082. Một trận mưa màu xanh đậm! (2)
Chương 2082. Một trận mưa màu xanh đậm! (2)

Có thể cảm giác được, cơ thể Cự Long ẩn chứa lực lĩnh vực như có như không.

Lăng Dương Húc dung hợp lĩnh vực Lôi Đình mà mình lĩnh ngộ vào trong một thương này.

Một thương tức là một lĩnh vực!

Uy lực tuyệt luân!!!

Giang Vĩ Thánh đồng thời ra tay, chiến đao đánh xuống từ đỉnh đầu, lực Lôi Đình hóa thành ánh đao, ánh đao bốn phía liên tiếp vô số lôi đình, giống như một thanh thiên đao chém xuống từ vòm trời.

Ánh đao lôi đình của hắn cũng dung nhập lĩnh vực lực Lôi Đình, trong ánh đao có lĩnh vực biến hóa, dường như ẩn chứa một vùng thế giới màu tím.

“Ha ha ha....”

Vương Đằng nhìn thấy một màn như vậy, không hề sợ hãi, ngược lại hào hùng sinh ra trong lòng, không khỏi cười ha hả.

“Tới hay lắm!”

“Xem thử rốt cuộc là lực Lôi Đình của các ngươi mạnh hơn, hay là lực Lôi Đình của ta mạnh hơn!”

Giọng nói quanh quẩn ở trên bầu trời. Hắn nhìn không chớp mắt, trong mắt phản chiếu bóng lôi quang, hắn đột nhiên vươn một bàn tay tới không trung.

Một từ trường đặc biệt lan ra từ trên người hắn!

Ầm!

Dưới tác dụng lĩnh vực Lôi Đình của Vương Đằng, từng lực Lôi Đình vô cùng cuồng bạo rơi xuống, hội tụ trong tay hắn!

“Xít!”

Rất nhiều người hít ngược một luồng khí lạnh.

“Tay không tiếp lôi!”

Ầm ầm!

Lôi đình hội tụ tốc độ cực nhanh, dường như lập tức ngưng tụ trong tay Vương Đằng thành một thanh chiến mâu phong cách kỳ lạ cổ xưa!

Bên trên chiến mâu hiện ra đường hoa văn màu tím huyền ảo, tựa như lôi đình!

Chiến mâu này rất đột ngột xuất hiện trong tay Vương Đằng, dẫn động vô số lực Lôi Đình, còn khủng khiếp hơn lực Lôi Đình vừa rồi hai người Lăng Dương Húc và Giang Vĩ Thánh hội tụ lại.

Mọi chuyện nói ra thì dài, nhưng mà xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Bàn tay của Vương Đằng giống như xuyên qua thời không, từ chiến trường viễn cổ, mang một thanh chiến mâu này, đánh một trận vì chính mình.

Ầm!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, công kích của hai người Lăng Dương Húc cùng Giang Vĩ Thánh đã tới gần.

Vương Đằng không có bất cứ do dự nào, mắt chứa lôi quang, tắm lôi đình, lực Lôi Đình vô tận hội tụ trên người hắn, giống như lôi thần giáng thế.

Ầm!

Ngay sau đó, Lôi Đình Chiến Mâu bị ném ra từ trong tay hắn, hóa thành một luồng lôi quang kinh thế, đánh vào thương mang và ánh đao phía trước.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ khủng khiếp quanh quẩn trong trời đất, tất cả âm thanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng nổ vang của lôi đình.

Khắp không trung xám xịt đều tràn ngập ánh sáng bị lôi đình va chạm sinh ra, không thấy rõ cái gì!

Nhưng khán giả vẫn không muốn dời ánh mắt, vẫn không chớp mắt nhìn hình ảnh trong màn hình ánh sáng.

May mà bọn họ là võ giả, có thể dùng nguyên lực bảo vệ mắt, bằng không nếu nhìn lâu, sợ là mắt cũng sắp mù rồi.

Trong nháy mắt hai bên va chạm đã phân thắng bại, lôi đình chôn vùi, hai bóng người bay ngược ra, rõ ràng chính là hai người Lăng Dương Húc và Giang Vĩ Thánh.

Hì hì!

Thân thể bọn họ còn ở giữa không trung, miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Công kích của hai người bọn họ, lại bị một mình Vương Đằng ngăn cản!!!

Vương Đằng không để ý đến hai người, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Cùng lúc đó, công kích của Tô Kiếm Thần cũng tới gần.

Một luồng ánh kiếm kinh người chém ra từ trên chiến kiếm của Tô Kiếm Thần, có một không hai trên trời, không có vật khác, chỉ có một kiếm này chém tới.

Kiếm ý sắc bén như muốn đâm thủng thân thể của Vương Đằng, tóc và quần áo của hắn đều bị kình phong thổi đến bay ngược về phía sau.

Vương Đằng không hoảng không vội, chiến kiếm trong tay cũng ngưng tụ ra ánh kiếm đáng sợ, cả người giống như hợp thành một thể với chiến kiếm trong tay.

Ta tức là kiếm!

Kiếm tức là ta!

Loại cảm giác này tự nhiên sinh ra trong lòng Vương Đằng.

Tuy rằng là lần đầu tiên sử dụng ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’, nhưng Vương Đằng không xa lạ chút nào, giống như đã sớm cảm ngộ vô số lần.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có một luồng ánh kiếm sáng rực.

Giờ phút này, ánh kiếm của Tô Kiếm Thần đã đến chỗ cách mấy trăm mét trước mặt hắn, đảo mắt sẽ chém xuống từ đỉnh đầu của hắn.

Rất nhiều người thấy một màn như vậy, trái tim không khỏi bị bóp nghẹt, hung hăng đổ mồ hôi thay Vương Đằng.

Ầm!

Đúng lúc này, chiến kiếm vừa rồi trong tay Vương Đằng không nhanh không chậm chém ra.

Hai luồng ánh kiếm của song phương quét ngang trời, va chạm trên bầu trời!

Thân thể Vương Đằng chợt lóe, biến mất tại chỗ, không đi nhìn ánh kiếm va chạm nữa.

Ánh kiếm đã xuất, không cần thiết phải nhìn nữa!

Hắn có lòng tin tất thắng!

Rồi sau đó dao động kỳ lạ khác lại bộc phát ra trên người hắn, hóa thành một lĩnh vực hoàn toàn khác biệt với trước đó.

Ầm!

Một công kích giống như liềm mang theo vùng lớn sương mù màu xanh đen thổi quét đến, vừa lúc va chạm vào lĩnh vực của hắn.

Đồng tử Gunter co rụt lại. Hắn phát hiện công kích của mình lại hoàn toàn rơi vào trong lĩnh vực của Vương Đằng, hơn nữa sương mù màu xanh đen kia không biết đụng phải cái gì, đang tan rã rất nhanh.

Hắn hoảng sợ trong lòng, không chút nghĩ ngợi lập tức lui về thật nhanh.

Nhưng đã không kịp, lĩnh vực của Vương Đằng dùng một loại tốc độ mắt thường không cách nào bắt được khuếch tán ra, nháy mắt đã kéo hắn vào trong đó.

Sắc mặt Gunter cực kỳ khó coi, nhìn về bốn phía.

Chỉ thấy bốn phía đều là màu u lam, ánh sáng kết tinh trong suốt, sâu như nước biển, khiến hắn giống như đang ở trong biển sâu.

Đồng thời, từ trong nước biển màu u lam hắn cảm giác được một luồng khí cơ tử vong cực kỳ mịt mờ, giống như có sát cơ gì đó cực kỳ đáng sợ ẩn giấu trong đó.

“Đây là lĩnh vực gì?” Gunter không khỏi tự nói, cảm giác từng đợt lạnh sống lưng.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, trong lĩnh vực này lại xuất hiện vài bóng người, rõ ràng chính là đám người Nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần.

“Ngay cả các ngươi cũng bị kéo vào.” Gunter kinh ngạc nói.

“Đây là....” Cơ Hạo Thần nhìn bốn phía, không khỏi kinh nghi bất định.

“Đây là.... Lĩnh vực Hoàng Tuyền của ta!” Vương Đằng xuất hiện ở trên không, theo đó vài phân thân cũng xuất hiện xung quanh hắn, chậm rãi tiêu tán, không còn tồn tại nữa.

Hết chương 2082.
Bình Luận (0)
Comment