Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2081 - Chương 2081. Một Trận Mưa Màu Xanh Đậm!

Chương 2081. Một trận mưa màu xanh đậm!
Chương 2081. Một trận mưa màu xanh đậm!

May mà hắn chỉ cần ngăn cản hai phân thân này của Vương Đằng, cũng không cần cứng rắn đối kháng, trái lại rất thành thạo.

Cách đó không xa, Lăng Dương Húc cũng thoát thân, tay cầm trường thương, xông về phía bản thể Vương Đằng.

Trong chốc lát, bốn bóng người khí tức mạnh mẽ xúm lại bốn phía bản thể Vương Đằng, mỗi người trong bọn họ tự đứng một hướng, vây Vương Đằng vào trong.

“Lựa chọn của các ngươi thật không sáng suốt!” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, thản nhiên cười nói: “Bốn người không có bất cứ uy hiếp gì đối với ta, bốn người Lãnh Thiên Tuyết chính là chứng minh tốt nhất.”

“Hừ!” Gunter lạnh lùng hừ một tiếng, khó chịu nhìn Vương Đằng, âm thanh lạnh lùng nói: “Nói khoác không ngượng mồm!”

“Ta nhớ rõ ngươi, trước đó ánh mắt ngươi nhìn ta, khiến ta không thoải mái.” Vương Đằng liếc võ giả hệ Độc.

“Thân thể của ngươi không tệ, cực kỳ thích hợp cho ta nghiên cứu độc vật.” Gunter dữ tợn cười nói.

Ba người Lăng Dương Húc, Giang Vĩ Thánh, Tô Kiếm Thần đều không nhịn được nhìn hắn một lượt.

Khó trách ánh mắt của Gunter này nhìn bọn họ luôn là lạ!

Thì ra có ý tưởng làm loạn đối với thân thể của bọn họ.

Võ giả hệ Độc đều biến thái như vậy sao?

Đáy lòng bọn họ âm thầm lưu ý, sau này vẫn nên cẩn thận này Gunter thì tốt hơn, bọn họ không muốn bị mang đi nghiên cứu độc vật gì đó.

Võ giả hệ Độc quả nhiên rất khó giải quyết, khiến cho người ta kiêng kị.

“Thú vị, lại có người dám lấy thân thể của ta để nghiên cứu độc vật.” Vương Đằng không để ý, khẽ cười nói.

“Đợi lát nữa xem ngươi còn cười nổi không.” Gunter lạnh lùng hừ nói.

“Ngươi không phát hiện độc của ngươi không có bất cứ tác dụng gì với ta sao?” Vương Đằng nói.

“Không thể nào!” Gunter nhướng mày. Hắn quả thật phát hiện trước đó độc tố sử dụng lúc công kích Vương Đằng đều không tổn thương đến Vương Đằng chút nào. Nhưng hắn không tin Vương Đằng có thể hoàn toàn miễn dịch với độc của hắn, đối phương chắc chắn có biện pháp gì có thể chống đỡ Độc của hắn.

“Không có không thể nào, ngươi không tin cũng vô dụng.” Vương Đằng nói.

“Đó đều là những độc đơn giản nhất của ta, thứ lợi hại thật sự còn chưa thi triển ra, ngươi đừng quá đắc ý.” Gunter nói.

“Vậy ngươi cứ thử xem.” Vương Đằng lắc đầu, vươn tay ngoắc ngón tay, tên này không thấy quan tài là không đổ lệ.

Động tác như vậy mang tính khinh miệt khiến cho sắc mặt Gunter lập tức khó coi.

“Đừng nhiều lời, cùng nhau ra tay đi.” Lăng Dương Húc lạnh giọng nói.

“Đây không phải thủ hạ bại tướng của ta sao?” Vương Đằng nhìn về phía Lăng Dương Húc, cười nói.

“Thua một lần, không phải là sẽ thua nhiều lần, Vương Đằng, ngươi quá tự tin.” Lăng Dương Húc lạnh lùng hừ nói.

Lời vừa dứt, hắn không do dự nữa, nguyên lực hệ Lôi vô cùng bàng bạc trong cơ thể bộc phát ra, ngưng tụ trên trường thương màu tím trong tay, dẫn động lôi đình.

Ầm ầm!

Từng luồng lôi đình hạ xuống từ trên bầu trời, nối tiếp mũi thương của trường thương trong tay.

So sánh với biểu hiện ở vòng đấu loại trực tiếp trước đó, lực Lôi Đình Lăng Dương Húc dẫn động lúc này dường như mạnh lên rất nhiều.

Khiến Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Xem ra thiên kiêu hàng đầu của học viện Đại Càn lại có đột phá trong khoảng thời gian ngắn của trận đấu, thất bại của lần trước cũng không khiến cho hắn sa sút tinh thần.

Không hổ là nhân vật cấp thiên kiêu!

Vương Đằng âm thầm cảm thán.

Giang Vĩ Thánh bên cạnh cũng không nhịn được nhìn về phía Lăng Dương Húc, đồng tử trong mắt hơi co lại. Đều mang trong mình nguyên lực hệ Lôi, hắn có thể cảm giác được trình độ khống chế nguyên lực hệ Lôi của Lăng Dương Húc cao hơn hắn rất nhiều.

Điều này khiến cho hắn âm thầm không phục lắm!

Hắn biết thân phận của Lăng Dương Húc. Chỉ là một người xuất thân từ gia tộc tinh hệ, hoàn toàn không thể so sánh với tám vương tộc lớn khác họ bọn họ, nhưng đối phương lại tiến vào học viện Đại Càn. Được viện trưởng học viện Đại Càn coi trọng, dốc lòng bồi dưỡng, hắn mới sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy.

Ầm ầm!

Giang Vĩ Thánh không cam lòng yếu thế, chiến đao trong tay giơ lên qua đỉnh đầu, dẫn lực Lôi Đình xuống, liên tiếp vòm trời, hội tụ thành một ánh đao khủng khiếp, có tứ tranh phong với Lăng Dương Húc.

Vương Đằng xem thú vị, hai võ giả hệ Lôi này đụng mặt nhau, ngược lại cạnh tranh trước.

Chuyện này cũng rất bình thường. Cùng là võ giả hệ Lôi, gặp ở cùng một nơi, đương nhiên không ai phục ai, nếu không phải lúc này bọn họ phải đối mặt với kẻ địch mạnh Vương Đằng, phỏng chừng sắp không nhịn được đánh nhau một trận.

Bên kia, Tô Kiếm Thần không nói một lời, chiến kiếm trong tay đã bắt đầu ngưng tụ ánh kiếm. Một luồng kiếm ý mãnh liệt dâng lên từ trên người hắn, dường như dung hợp làm một với kiếm trong tay, bộc phát ánh kiếm khủng khiếp.

Đồng tử Vương Đằng hơi co lại, hắn cảm giác được chút uy hiếp từ trên người Tô Kiếm Thần này.

Không thể không thừa nhận, lĩnh ngộ kiếm của Tô Kiếm Thần đã vượt qua tất cả thiên tài kiếm đạo mà Vương Đằng từng gặp cho tới bây giờ. Cho dù là Đế tử kia, chỉ e cũng không bằng.

Đôi mắt Gunter hiện lên vẻ lạnh lẽo, vũ khí dạng liềm trong tay cũng bắt đầu ngưng tụ ra một ánh sáng màu xanh biếc. Một luồng sương mù màu xanh đen như có như không phiêu đãng xung quanh, giống như độc xà đang thè lưỡi.

Vương Đằng đảo mắt, dừng lại một khoảnh khắc trên sương mù màu xanh đen.

Không khí trên bầu trời thoáng chốc căng thẳng, không khí dường như đều đọng lại.

Lôi quang lấp lóe!

Kiếm ý tận trời!

Còn có sương mù màu xanh đen tràn ngập giữa không trung!

Giương cung bạt kiếm!

Mọi vật dường như đều yên lặng lại.

Lúc này khán giả đều mở to hai mắt nhìn, ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm trận đấu trong sân.

Một trận cuồng phong đột nhiên từ xa xa thổi đến, cuộn cát vàng đầy trời.

Ầm!

Ngay sau đó, bốn người Tô Kiếm Thần giống như đã hẹn trước, công kích của bọn họ đồng thời bộc phát, tấn công về phía Vương Đằng.

Trường thương trong tay Lăng Dương Húc ngưng tụ lôi đình hóa thành một luồng thương mang tuyệt thế đâm ra, nguyên lực hệ Lôi hội tụ, một cự long màu tím quấn quanh trên thương mang, ngửa mặt lên trời rít gào.

Hết chương 2081.
Bình Luận (0)
Comment