“…” Nguyệt Kỳ Xảo lập tức bị nghẹn, không biết nên tiếp lời thế nào, ngực buồn bức tới khó chịu.
“Được rồi, được rồi, mọi người không đánh không quen biết, đừng ồn nữa, Vương Đằng cũng không có ý đồ xấu xa gì.” Cuối cùng Tư Đồ Uyển Nhi vẫn chạy ra xoa dịu không khí, không muốn thấy hai bên làm quá căng.
Thực ra nàng biết Vương Đằng đã nương tay rồi, vừa nãy nàng thấy cả đầu Gunter toàn cục u, dáng vẻ rất thê thảm.
So với hắn, bọn họ đúng là có thể diện quá rồi!
Hơn nữa Vương Đằng cũng không làm bọn họ bị thương, chỉ đánh ngất bọn họ thôi, coi như đã rất khách sáo.
Tính cách của Lãnh Thiên Tuyết vốn lạnh nhạt, không thích lên tiếng, lúc này cũng chỉ lườm Vương Đằng một cái, tặng hắn một ánh mắt mang chút cảm xúc nhỏ, sau đó thuận thế ngồi xuống.
“Hừ, nếu chị Tư Đồ đã lên tiếng, vậy ta không truy cứu ngươi nữa.” Thố Tiểu Bát bước ra từ phía sau Nguyệt Kỳ Xảo, nói: “Nhưng mà, nhưng mà ngươi không thể ăn đầu thỏ kho tàu.”
“…” Vương Đằng.
Thỏ con này đúng là dễ lừa, thật sự cho rằng hắn muốn ăn đầu thỏ kho tàu.
“Được được được, ta đảm bảo hắn không ăn.” Tư Đồ Uyển Nhi ra hiệu bằng mắt cho Vương Đằng, đồng ý thay hắn.
“Hừ.” Thố Tiểu Bát khẽ hừ, rồi ngồi xuống với Lãnh Thiên Tuyết.
Tư Đồ Uyển Nhi mỉm cười, kéo Nguyệt Kỳ Xảo ngồi xuống cùng.
Nguyệt Kỳ Xảo cau mày, vẫn hơi canh cánh trong lòng chuyện Vương Đằng đập vào sau gáy nàng. Dù sao trước khi nàng hôn mê đã kêu lên như vậy, hơi thất lễ.
Mà điều này đều là do Vương Đằng tạo ra!
Nếu có tác dụng thì thôi đi, nhưng mấu chốt là không có tác dụng.
Nên đánh Vương Đằng cũng đã đánh rồi.
Cho nên oán giận trong lòng nàng vẫn rất lớn.
Nhưng Tư Đồ Uyển Nhi cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa mọi người đều đã ngồi xuống, không còn nhắc chuyện này nữa, nếu nàng còn không chịu buông tha, ngược lại trông như nàng quá hẹp hòi.
Thế là Nguyệt Kỳ Xảo chỉ có thể hậm hực ngồi xuống, nhưng lại ngồi ở chỗ xa nhất, không để ý Vương Đằng.
Vương Đằng nhún vai, lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đáng sợ quá!
Bốn người phụ nữ nha!
Cuối cùng cũng lừa qua rồi, cảm ơn Tư Đồ Uyển Nhi giúp đỡ, đúng là cô gái tốt!
Trong chiến đấu, hắn không hề lo sợ, nhưng thi đấu kết thúc, hắn thật sự không biết phải đối mặt với bọn họ thế nào.
Dù sao hai bên cũng không có thù oán gì, không tới mức lấy mạng người ta.
Chuyện này rất phiền phức!
Phụ nữ đều là đại danh từ của phiền phức.
Thấy chuyện này lại nhẹ nhàng qua đi như vậy, đám người Cơ Hạo Thần không khỏi âm thầm thất vọng, đáng tiếc không có kịch hay để xem.
Vương Đằng liếc cái đã nhìn ra biểu cảm của bọn họ, không khỏi lườm mấy tên này.
Đám người Cơ Hạo Thần chẳng hề để bụng, cười hì hì nhìn hắn, khiến Vương Đằng rất bất đắc dĩ.
Hắn hơi hối hận vừa nãy nên đánh những tên này một trận, để bọn họ biết sự lợi hại.
Đáng tiếc quá muộn rồi!
Không thể có một ý nghĩ nhân từ!
Đáy lòng Vương Đằng tự suy ngẫm.
Đám người nhị hoàng tử cũng không nói chuyện phiếm gì nữa, tiếp theo bọn họ còn có rất nhiều trận thi đấu, cần phải lập tức khôi phục nguyên lực và vết thương của mình.
Vương Đằng cũng không nói nữa, nhắm mắt lại, nhìn về phía giao diện thuộc tính.
Lần này một mình hắn đánh mười sáu võ giả thiên tài, thu hoạch khá được.
Những thứ như nguyên lực và áo nghĩa, Vương Đằng đã viên mãn, nên không có gì đáng nói.
Thu hoạch chủ yếu vẫn là về mặt lĩnh vực!
Lĩnh vực của mọi người không giống nhau, mà điều khiến Vương Đằng vui mừng nhất là những võ giả thiên tài này hợp lại, mỗi một loại lĩnh vực nguyên lực đều có.
Cho nên lần này các loại lĩnh vực của Vương Đằng đều được thăng cấp!
Đáng tiếc lĩnh vực của đám người nhị hoàng tử cao nhất cũng chỉ mới là tam giai, còn lĩnh vực của Vương Đằng về cơ bản đều đã đạt đến tứ giai, cho nên thăng cấp cũng có hạn.
Lĩnh vực của hắn vẫn ở tứ giai, chưa đột phá được ngũ giai!
Xem ra muốn tiếp tục thăng cấp tiếp thì nhất định phải đấu với võ giả mạnh mẽ hơn mới được, nếu không thì hoàn toàn không cạo được lông cừu nào hữu dụng.
Hệ thống đang ép hắn phải chiến đấu với đối thủ mạnh hơn!
Tàn nhẫn quá rồi!
Hắn vẫn là bé cưng, không thể tìm người cùng tuổi chơi đùa vui vẻ sao?
Nếu đám người nhị hoàng tử biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ nhổ cho hắn nước bọt đầy mặt.
Người cùng tuổi đã không đủ để ngươi chơi rồi, mau chóng cút đi.
…
Ngoài việc này ra, các loại thiên phú cấp Thánh của Vương Đằng cũng tăng lên không ít.
Những võ giả thiên tài này ai ai cũng có thiên phú cấp Thánh, cho nên đã cung cấp cho Vương Đằng không ít thuộc tính thiên phú cấp Thánh.
Hơn nữa trong số đó có một loại thiên phú hệ Độc cấp Thánh, ban đầu Vương Đằng không có, lần này nhổ ra ở trên người Gunter.
‘Thiên phú hệ Độc cấp Thánh’: 5300/50000
Thiên phú hệ Độc cấp Thánh cộng thêm Yêu Liên độc thể, bây giờ lực khống chế của Vương Đằng đối với nguyên lực hệ Độc chớp mắt đã tăng lên vô số lần, cảm giác vô cùng tốt.
Trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều cảm ngộ liên quan tới nguyên lực tinh thần hệ Độc, bây giờ hắn muốn tìm người nghiên cứu các loại vật kịch độc chút.
“Khụ khụ.” Vương Đằng lập tức ho khan, sao hắn lại trở nên giống Gunter như vậy.
Lẽ nào thiên phú hệ Độc mạnh lên, người cũng sẽ dần dần biến thái sao?
Đừng mà!
Hắn là người bình thường đấy!
Nhưng nếu có cơ hội lấy Gunter để nghiên cứu, hình như cũng rất thú vị.
Vương Đằng sờ cằm, thầm suy nghĩ.
Dù sao đối phương cũng là võ giả hệ Độc, tính đề kháng đối với các loại vật kịch độc chắc chắn sẽ vượt xa võ giả bình thường, sẽ không dễ dàng chết.
Nghĩ như vậy, quả nhiên Gunter mới là đối tượng nghiên cứu tốt nhất!
Gunter đang nhắm mắt tu luyện khôi phục vết thương trên người đột nhiên rùng mình, sống lưng lạnh toát, chợt mở mắt ra nhìn xung quanh.
Hắn cảm thấy hình như có người đang có ý đồ với hắn!
Đáng tiếc hắn không phát hiện gì cả, chỉ có thể nghi hoặc nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Ngoài ra chính là về mặt thể chất!
Trong chiến đấu, Lãnh Thiên Tuyết rơi không ít bong bóng thuộc tính ‘Hàn Băng Thánh thể’, đều đã được Vương Đằng nhặt lên.