Đám người Nhị hoàng tử, Timothy lập tức cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Thua cũng đã thua, rồi dựa vào cái gì còn phải chịu uất ức như vậy, khinh thường bọn họ sao?
Nhưng bọn họ nhìn quanh một vòng, nhìn thấy mọi người có chết, có bị thương, không nghỉ ngơi vài ngày, chỉ sợ thật sự không thể tiến hành trận đấu kế tiếp.
Đám người Nhị hoàng tử bất đắc dĩ đến cực hạn, không nhịn được nhìn về phía Vương Đằng.
Tên đầu sỏ gây tội này!
Vương Đằng bày dáng vẻ vô tội, chuyện này liên quan gì tới hắn, đều do các ngươi không đánh nhẹ!
....
Theo trận đấu kết thúc, đám người Nhị hoàng tử cũng lần lượt ra khỏi sân.
Trước khi rời đi, niệm lực tinh thần của Vương Đằng lặng yên không một tiếng động quét ra, nhặt bong bóng thuộc tính bốn phía.
Bong bóng thuộc tính của mười sáu võ giả thiên tài rơi xuống cực kỳ khả quan, nhưng mà lúc này hắn cũng không vội vã kiểm kê, đi về trước rồi nói sau.
Đám người Vương Đằng về tới khu xem thi đấu.
Vừa rồi Đế tử luôn quan sát trận đấu ở đây, lúc này ánh mắt dừng ở trên người Vương Đằng, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng kỳ lạ.
Thực lực của Vương Đằng, thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn hết lần này tới lần khác!
Hắn không thể không âm thầm thừa nhận, Vương Đằng đủ để so sánh với những thiên kiêu tuyệt thế bên ngoài đế quốc Đại Càn.
Vương Đằng chú ý tới ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại, cười nói: “Đến ngươi rồi!”
Đôi mắt Đế tử chợt lóe lên tinh quang. Hắn đương nhiên biết Vương Đằng có ý gì. Trận đấu của đối phương kết thúc rồi, hắn phải ra sân thôi!
“Vương! Đằng!”
Vương Đằng vừa ngồi xuống vị trí của hắn, một tiếng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên ở bên cạnh.
Bốn ánh mắt như giết người rơi trên người Vương Đằng.
Đó chính là bốn cô gái Nguyệt Kỳ Xảo, Lãnh Thiên Tuyết, Thố Tiểu Bát và Tư Đồ Uyển Nhi.
Bọn họ đã tỉnh lại, cục u sau đầu cũng đã được dùng nguyên lực làm tan đi, không nhìn ra gì nữa.
Nhưng việc này không thể bình ổn lửa giận của bọn họ!
Bọn họ là nhân vật cấp nữ thần, mà lại bị người ta dùng gạch đập vào sau đầu, đây đúng là điều bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi lúc bọn họ tỉnh lại, phát hiện sau đầu sưng một cục, đội lên rất to, vô cùng bắt mắt, bọn họ suýt nữa phát điên.
Phải biết rằng đó không phải lúc riêng tư, mà đang ở dưới sự quan sát của vô số khán giả.
Bọn họ đã bị đập ra một cục u như vậy trên đầu, sau đó ngất đi, bất tỉnh nhân sự một cách hoành tráng.
Hình tượng bị hủy hết rồi!
Vừa nghĩ đến loại tình huống đó, bọn họ cảm thấy bản thân mình như xấu hổ sắp chết rồi.
Mà tất cả những điều này đều do Vương Đằng tạo ra.
Tên khốn nạn này, rốt cuộc có phải đàn ông không, lại ra tay độc ác như vậy với phụ nữ.
Cho dù giết chết bọn họ, thì cũng tốt hơn thế này nhiều.
Cho nên bọn họ vừa tỉnh lại đã nổi giận đùng đùng tìm tới, nhất định muốn đòi Vương Đằng một lời giải thích.
Đám người nhị hoàng tử nhìn bốn cô gái Lãnh Thiên Tuyết, lại nhìn Vương Đằng, sắc mặt kỳ lạ, lặng lẽ xê dịch mông, tránh xa Tu La tràng đáng sợ này.
Ngay cả Đế tử cũng cảm nhận được sát khí bao phủ bốn phía, hắn cảm thấy bản thân mình tốt nhất cũng nên tránh xa thì tốt hơn.
Thế là hắn bình thản đứng dậy, bước qua một bên, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn, chuẩn bị xem kịch hay.
“Khụ!” Vương Đằng ho khan, quan tâm hỏi: “Mọi người đều tỉnh rồi à, cơ thể đều ổn cả chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“…” Mọi người cạn lời.
Tên này còn không biết xấu hổi hỏi ra lời này, không phải thêm dầu vào lửa à.
“Hộc! Hộc! Hộc…”
Không nói còn đỡ, vừa nói thì bốn cô gái đã tức tới sắp nổ phổi rồi.
Đánh bọn họ thành như vậy, còn có mặt mũi hỏi à?
Chỗ nào không thoải mái à?
Bọn họ chỗ nào cũng không thoải mái!
“Mọi người đừng nhìn ta như vậy, cứ làm như ta bạc tình bạc nghĩa với các ngươi vậy.” Vương Đằng nói.
“Phụt!” Mặc dù đám người Cơ Hạo Thần cách hơi xa, nhưng vẫn đang quan tâm bên phía Vương Đằng, nghe hắn nói thì lập tức phì cười.
“Phi, ngươi có còn biết xấu hổ không!” Thố Tiểu Bát trợn to mắt, tức giận nhìn Vương Đằng.
“Ngươi lại ngứa thịt à?” Vương Đằng lườm nàng.
Thố Tiểu Bát lập tức nhát. Nàng đột nhiên nhớ ra đại ma vương trước mặt này không dễ trêu chọc. Vừa nãy lúc thi đấu hắn đuổi theo nàng cả đường, cuối cùng vẫn bị đuổi kịp, sau gáy cũng bị đập sưng lên, thủ đoạn độc ác, không hề nể tình chút nào.
Nàng lập tức trốn sau Nguyệt Kỳ Xảo, ló cái đầu ra nhìn Vương Đằng. “Ngươi đánh con gái, ngươi… ngươi không tìm được bạn gái!”
“Phụt ha ha ha!” Cơ Hạo Thần cuối cùng cũng không nhịn được, cười ra tiếng.
“Có gì buồn cười đâu.” Sắc mặt Vương Đằng đen xì, trợn mắt nhìn hắn.
“Không có gì! Không có gì! Các ngươi tiếp tục đi.” Cơ Hạo Thần nhịn cười, xua tay.
Đám người nhị hoàng tử cũng không nhịn được, nhìn Vương Đằng bị Thố Tiểu Bát mắng, cảm thấy rất thú vị.
“Ngay cả vị hôn thê ta còn có rồi, cần bạn gái làm cái gì?” Vương Đằng liếc nhìn Thố Tiểu Bát, thản nhiên hỏi.
Đám người Cơ Hạo Thần đều không khỏi muốn dựng ngón cái với Vương Đằng.
Đủ ác!
Có vị hôn thê rồi, nên từ bỏ cả rừng cây.
Nếu đổi lại là bọn họ, thì chắc chắn không làm được.
“A!” Thố Tiểu Bát trố mắt, lẩm bẩm: “Loại trai thẳng sắt thép siêu cấp như ngươi, sao có thể có vị hôn thê chứ?”
“Ngươi nói ai hả?” Sắc mặt Vương Đằng càng ngày càng đen. Miệng Thố Tiểu Bát này rất độc, dám nói hắn là trai thẳng sắt thép.
“Hừ, chính là nói ngươi, chính là nói ngươi.” Thố Tiểu Bát khẽ hừ với Vương Đằng.
“Hôm nay bỗng nhiên ta rất muốn ăn đầu thỏ kho tàu.” Vương Đằng chà tay, cười gằn nói.
“A… Đồ ma quỷ nhà ngươi, sao ngươi có thể ăn đầu thỏ?” Thố Tiểu Bát bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Ta thích, không được sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi!” Thố Tiểu Bát tức tới mức dựng cả hai lỗ tai dài lên, lông màu trắng bên trên xù ra.
“Vương Đằng, ngươi không thấy xấu hổi mà bắt nạt một cô bé sao?” Nguyệt Kỳ Xảo bình thường rất dịu dàng, thanh lịch, nhưng nhìn Vương Đằng thì cũng không khỏi tức giận.
“Thật không thấy ngại mà!” Vương Đằng dựa nghiêng trên chỗ ngồi, ung dung nói: “Da mặt ta dày, có gì mà phải ngại.”