Một dao động cực kỳ đáng sợ tỏa ra từ người hắn, cuốn phăng trong đất trời, hóa thành luồng áp lực vô hình phủ xuống khắp không trung.
“Đây là?” Vương Đằng lập tức cảm nhận được sự khác thường phía sau lưng, hắn quay phắt người lại, đồng tử không khỏi co lại.
Đế tử ngẩng đầu, đôi mắt đã biến thành một màu đen khịt không còn lòng trắng, mái tóc đen thì bay lượn điên cuồng, luồng ánh sáng đen ngòm dày đặc bốc ra nghi ngút trên ngũ quan hắn, vọt thẳng lên vòm trời.
Grào!
Một tiếng gầm gào như của loài dã thú vọng ra từ trong miệng hắn.
Chỉ trong một chớp mắt, luồng sương đen vô tận cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, che lấp cả bầu trời, tràn ngập cả thiên không.
Đồng thời, lớp sương đen quấn quýt trên người hắn như một con mãng xà đen ngòm, từ trong đó vọng ra vô số những âm thanh vô nghĩa như ác ma, truyền vào trong tai khiến tâm trí người ta sụp đổ, dẫn đến cuồng loạn.
Lúc này đây, trông hắn hệt như một ác quỷ!!!
“Bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhập vào ư?” Vương Đằng nhíu mày, tinh thần lực trong biển ý thức tỏa ra, chống đỡ âm thanh điên cuồng kia.
“Không, không đúng, đây không giống như bị hắc ám xâm nhập thông thường.”
Hắn mở ‘đôi mắt Chân Thị’ để thăm dò tình hình cơ thể của Đế tử, thì phát hiện ra tình hình hắc ám thâm nhập có phần khác với trước kia.
Trước đây, trạng thái của người bị hắc ám lây nhiễm, bất kể là cơ thể hay linh hồn thì đều bị hắc ám quấy quýt không rời, không phân biệt được.
Nhưng trường hợp của Đế tử lúc này thì khác hẳn, bên trong cơ thể hắn, bất kể là nguyên lực hay linh hồn đều phân biệt rất rõ ràng với lực Hắc Ám thuần túy này.
Chẳng qua, lúc này lực Hắc Ám đã lấn át ý thức chủ quan của Đế tử, khiến nó co ro ở một góc trong biển ý thức.
Còn lực Hắc Ám thì đang điên cuồng xâm nhập vào bên trong ý thức của Đế tử, song vẫn bị chắn ở bên ngoài, ý thức của Đế tử như đang được bảo vệ bởi gì đó.
“Chuyện gì thế???”
Cùng lúc đó, rất nhiều người trông thấy cảnh tượng này thì đều hoảng sợ trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
“Nhập ma!”
Trọng Sơn Vương đột nhiên biến sắc, lúc này đã không thể giữ nổi vẻ mặt thờ ơ như thường nữa.
Ba vị tướng Phục Tinh Lan cũng thay đổi hắn sắc mặt, với tâm tính của họ vốn không nên như thế, nhưng việc này quá mức chấn động, lại liên quan đến thiên kiêu cực mạnh của hoàng thất, họ không thể không quan tâm.
Trên bầu trời, khói đen cuồn cuộn!
Sự biến đổi trên người Đế tử lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, khán giả xôn xao hoảng sợ.
“Đây là bị... Hắc Ám xâm nhiễm đúng không?”
“Chuyện này là không thể, sao Đế tử có thể bị Hắc Ám xâm nhiễm được???”
“Ai đó có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?
“Rõ ràng đó là bị Hắc Ám xâm nhiễm, trạng thái căn bản giống nhau như đúc, không khác tý gì hết.”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, Đế tử của hoàng thất bị hắc ám xâm nhiễm!”
“E rằng sẽ gây sóng lớn!”
“Sao lại có chuyện như vậy chứ, Đế tử cũng bị hắc ám xâm nhiễm, đúng là không thể tin nổi!”
...
Bên kia, Trọng Sơn Vương và tướng quân Phục Tinh Lan gặp nhau, giám thị của bảy đại học viện tinh không cũng xuất hiện.
“Trọng Sơn Vương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt giám thị của học viện Tinh Không thứ nhất, Cung Hàn hơi trầm xuống, hỏi.
“Nếu ta nói không biết, các ngươi có tin không?” Trọng Sơn Vương hiếm khi lộ ra nụ cười khổ, hơi bất đắc dĩ.
Mọi người nhìn nhau, cũng biết Trọng Sơn Vương không cần thiết phải giấu diếm bọn họ chuyện này.
Việc liên quan đến loài Hắc Ám, đường đường là đế quốc Đại Càn sẽ không che giấu, nói lớn hơn, đây là chuyện mất nước như chơi.
Cuối cùng xúc tu của loài Hắc Ám cũng vươn tới trong hoàng thất của đế quốc Đại Càn.
“Các vị, quan trọng là bây giờ cần suy nghĩ xem vấn đề này cần xử lý như thế nào.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.
“Đế tử của đế quốc Đại Càn các ngươi bị hắc ám xâm nhiễm, ảnh hưởng này... nếu không xử lý tốt, e rằng sẽ trở thành sự đả kích không nhỏ với đế quốc Đại Càn của các ngươi.” Ông lão của học viện Tinh Không thứ năm nhìn Trọng Sơn Vương nói.
“Ông lão nói đúng. Ngươi cảm thấy xử lý chuyện này như thế nào mới thoả đáng?” Tư Không Đệ Nhị vuốt cằm, nhìn Trọng Sơn Vương nói.
“Ta đi đưa Đế tử về.” Trọng Sơn Vương thở dài một tiếng, nói.
Ý của hắn rất rõ ràng, hắn tự mình ra tay, trực tiếp đưa Đế tử đi, tránh nổi lên sóng lớn nữa.
“Không ổn!” Giám thị học viện Tinh Không thứ hai, Nam Hi lắc đầu. Thấy mọi người nhìn mới chậm rãi giải thích: “Nếu như rất ít người thấy thì còn được, nhưng đây là trận chiến thiên tài tranh bá, có vô số người quan sát. Nếu ngươi tuỳ tiện ra tay, khác gì nói hoàng thất đế quốc Đại Càn ngươi chột dạ.”
“Miệng nhiều người nói xói chảy vàng, lời đồn đãi sẽ truyền ra tới mức nào, e rằng không thể lường trước được.”
Ý của Nam Hi rất rõ ràng. Mặc dù đối phương là Đế tử của đế quốc Đại Càn, nhưng chuyện thành ra như vậy, ít nhất cũng phải cho khán giả một lời giải thích chứ không phải trực tiếp đưa người đi.
Mà lời giải thích tốt nhất cho khán giả chính là trấn áp Đế tử.
Khóe mắt của Trọng Sơn Vương khẽ nheo lại, nhíu mày. Làm sao mà hắn không hiểu điều này, nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi của hoàng thất, hắn thật sự không muốn thấy Đế tử bị trấn áp trước mắt nhiều người như vậy.
Đối với hoàng thất, đây chắc chắn là sự sỉ nhục rất lớn.
Tuy nhiên việc Đế tử bị ma hóa, hắn là người sốt ruột nhất. Chuyện này cấp bách, hắn không thể do dự nữa.
“Ý của các vị là?” Trọng Sơn Vương áp chế nội tâm đang cuống cuồng, dò hỏi.
“Chi bằng cứ để tranh tài tiếp tục, giống như trận đấu của Faramir lúc trước.” Cung Hàn hơi cân nhắc, nói.
“Thực lực của Faramir thua xa Đế tử, với trạng thái này của Đế tử, e rằng Vương Đằng...” Tướng quân Phục Tinh Lan nhíu mày, có vẻ lo lắng.
“Sao không nghe thử ý kiến của Vương Đằng.” Ánh mắt Tư Không Đệ Nhị chợt lóe lên, cười nói.
“Vậy nhanh hỏi hắn xem.” Ông lão nói thẳng.
“Cũng được, ta truyền âm hỏi hắn.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói xong, nhanh chóng truyền âm cho Vương Đằng, hỏi hắn có muốn tiếp tục tranh tài hay không.