Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2099 - Chương 2099. Đế Tử Nhập Ma! (2)

Chương 2099. Đế tử nhập ma! (2)
Chương 2099. Đế tử nhập ma! (2)

Tại sao, rõ ràng Vương Đằng sắp thua tới nơi rồi mà cuối cùng lại lộn ngược chiều gió, một đao đánh bại Đế tử!

Kết quả này, hắn còn không thể chấp nhận nổi hơn cả vị cường giả cấp Giới Chủ trong hoàng thất kia!

Hai người Waltgu và Sinclairmont đưa mắt nhìn nhau, họ đều có thể trông thấy vẻ kinh ngạc và khiếp đảm trên mặt đối phương, còn nội tâm họ cũng đang cực kỳ xao động.

“Thằng oắt kia nắm giữ... lực căn nguyên!” Sau một lúc lâu, Giới Chủ Nộ Viêm nghiến răng nghiến lợi nói.

Không ai biết lúc này thâm tâm hắn đang bồn chồn cỡ nào.

Một võ giả cấp Hằng Tinh nắm vững lực căn nguyên, đây là thiên tư cỡ nào, hắn đã không dám nghĩ sâu hơn nữa!

“Lực căn nguyên!” Trong lòng hai người Waltgu và Sinclairmont đều nổi sóng dữ dội.

Lực căn nguyên là thứ mà chỉ có cường giả cấp Giới Chủ mới có thể nắm giữ, ngay cả hai người là võ giả cấp Vực Chủ cũng chưa chạm tới, vậy mà Vương Đằng lại lĩnh ngộ được, bảo họ không khiếp sợ sao được.

“Nhất định phải tiêu diệt hắn! Nhất định phải tiêu diệt hắn!” Giới Chủ Nộ Viêm tự thì thầm với mình, sát ý trong mắt tăng vọt đến cực hạn.

Thiên phú của Vương Đằng khiến hắn cảm thấy run sợ!

...

“Phù!”

Trên phi thuyền gia tộc Callandish, mấy người Bollago, Tiki và Oria đều thở phào một hơi, tuy họ cũng rất sững sờ với kết quả này, song thấy Vương Đằng chuyển bại thành thắng thì tâm trạng nhẹ nhõm như thả được cả một tảng đá to xuống vậy.

“Tốt quá rồi, quả nhiên anh Vương Đằng là mạnh nhất!” Oria nhìn bóng người cầm chiến đao bên trong màn sáng, đôi mắt tỏa sáng khác thường.

Một đao hạ Đế tử, thật là... ngầu!

“Một đao cuối cùng kia của Vương Đằng là thế nào vậy? Không phải Đế tử lĩnh ngộ được căn nguyên hay sao, vậy cớ gì vẫn bị một đao của Vương Đằng đả bại?” Nội tâm Leticia cũng rung động, ngạc nhiên hỏi.

“Hẳn là hắn cũng lĩnh ngộ được căn nguyên.” Dubois nói.

“Đúng là lực căn nguyên, nếu ta không nhầm thì một đao cuối cùng kia đã để lộ lực căn nguyên.” Bollago nhớ lại rồi gật đầu nói.

“Không ngờ Vương Đằng cũng lĩnh ngộ căn nguyên rồi nha, hai người Vương Đằng và Đế tử này đều quá giỏi rồi.” Leticia thán phục nói.

Tiki chỉ đứng bên nghe cuộc đối thoại của mọi người. Hắn đã bàng hoàng đến nỗi không biết nên nói gì, cái tên Vương Đằng này thật là yêu nghiệt, tốc độ mạnh mẽ khiến người ta phải tặc lưỡi!

Nhớ hồi hắn mới kết bạn với Vương Đằng ở hành tinh phòng ngự số 4, lúc đó Vương Đằng còn bị một võ giả cấp Vũ Trụ đuổi giết như chó nhà có tang, thực lực kém xa hắn, vậy mà Vương Đằng của hiện tại đã bỏ xa hắn mất tăm mất tích.

Sự chênh lệch trước và sau này nhất thời làm tâm trạng của hắn phức tạp vô cùng.

Tại hành tinh Ngọc Minh, Võ Hành Vân và mấy người Hàn lão cũng nhìn chăm chú vào màn sáng, gần như nín thở.

“Vương Đằng... thắng rồi sao?” Hàn lão lẩm bẩm với cái miệng khô khốc.

“Chắc là thắng rồi, Đế tử kia đã bị đánh bại.” Trong mắt Võ Hành Vân ánh lên hào quang, cố nén tâm trạng kích động, nói.

“Vương Đằng thắng rồi!”

Đám Hàn Chú nghe vậy cũng cẫng lên kích động.

Tuy rằng trận đấu đẳng cấp cao như thế có nhiều chỗ họ xem không hiểu, nhưng họ chỉ cần biết kết quả là được, có hiểu hay không không quan trọng.

Vương Đằng chiến thắng!

Trong mắt họ, Vương Đằng chính là đại diện cho Địa tinh, hắn đã giành vinh quang tối thượng cho Địa tinh!

Trên phi thuyền phân đội nhỏ của đoàn lính đánh thuê Chiến Nham, ánh mắt Lâm Sơ Hàm kích động nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong màn sáng, thậm chí với tính tình của nàng, suýt chút nữa nàng đã muốn nhảy cẫng lên reo hò.

Mấy người Isaiah bên cạnh cũng đều chăm chú vào dáng hình bên trong màn sáng, trong mắt chất chứa đầy kinh hãi và kính nể.

Thiên kiêu như thế là tồn tại mà họ gần như không thể với tới!

Họ và người tên Vương Đằng vừa đánh bại Đế tử kia như đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau!

Chênh lệch này quá lớn...

Tại không trung bên trên đại lục lôi đàn, Vương Đằng nhìn Đế tử trước mặt mà không khỏi có chút ngạc nhiên.

Đây là bị đả kích nặng nề quá ư?

Không thể nào!

Mới thua một lần thôi đã như vậy rồi, tâm trí chưa đủ vững vàng rồi!

Trước đó còn nói gì mà xem xét chính mình, rồi thì đối chiến với rất nhiều thiên kiêu mới đi đến bước này, sao mà chẳng giống gì cả!

“Giờ ngươi còn cho rằng ta quá tự phụ nữa không?” Vương Đằng điềm nhiên lên tiếng.

Đế tử ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Đằng, trong đôi mắt dường như có thêm ít tia máu.

Trước đó hắn nói Vương Đằng quá tự phụ, nhưng giờ Vương Đằng đã đánh bại hắn, cho hắn một thất bại nặng nề, hắn còn tư cách gì mà nói như thế nữa.

“Kỳ thật, ta còn chưa dốc toàn lực mà ngươi đã thua rồi!” Vương Đằng lắc đầu, để lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài đấu trường.

Trận đấu này, hắn đã thắng!

What!

Khán giả nghe thấy câu nói của Vương Đằng thì ồ lên.

Đánh bại Đế tử trong khi Vương Đằng còn chưa dốc toàn lực, có thật không vậy?

Trọng Sơn Vương, tướng quân Phục Tinh Lan và toàn thể mọi người đều sững ra, không ngờ Vương Đằng sẽ phát ngôn ra một câu như thế.

“Không... dốc toàn lực! Không thể nào?” Mấy người nhị hoàng tử nhìn Vương Đằng với sự khó tin.

“Không thể nào!”

Đúng lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên giữa không trung bên trên lục địa lôi đài.

“Ta đều sử dụng chiến kỹ của người khác, ngươi cho rằng ta đã dốc toàn lực ư?” Vương Đằng dừng chân, nói xong câu này, lần thứ hai bước về phía xa, và không buồn ngoái đầu lại dù chỉ một lần.

Cả người Đế tử như bị sét đánh, đồng tử bên trong hai tròng mắt đột nhiên co lại kịch liệt, không thể chấp nhận được sự thật này.

Hắn cúi đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn, hắn cứ đứng lặng giữa không trung như một cái xác không hồn.

Mọi người không khỏi thở dài.

Đế tử thật bi thảm, đã thua còn bị Vương Đằng đả kích cho thương tích đầy mình!

Thua thì cũng thua rồi, đối thủ còn chưa dùng hết sức.

Với sự kiêu ngạo của Đế tử, làm sao hắn có thể chấp nhận được chuyện này.

“Vương! Đằng!” Đột nhiên, giọng điệu gần như gầm lên giận dữ tuôn ra từ trong miệng Đế tử.

Ầm!

Hết chương 2099.
Bình Luận (0)
Comment