Đế tử bị thương nặng, nôn ra máu, khí chất xuất trần ban đầu nay đã đầy chật vật, đôi mắt mất đi thần thái, như đã chịu một cú đả kích nặng nề.
Đế tử ấy với Đế tử ban đầu như bị chia tách ra thành hai con người!
Lúc đầu, Đế tử cưỡi cự thú Tinh Không Kim Dực Xích Thiên Hổ đến gây rung động lòng người, tựa như thiên kiêu tuyệt thế, rạng rỡ hào quang, không ai có thể sánh bằng!
Mà hiện giờ, hào quang trên người Đế tử dường như biến mất, bị một người phá vỡ, từ thiên đường ngã xuống đất bùn.
Sự đối lập rõ rệt ấy xuất hiện trong ánh nhìn của công chúng, sự chấn động này quả là lớn.
Đồng thời, một bóng người khác càng trở lên chói lòa, hào quang ấy nhấn chìm Đế tử, trở thành tồn tại chói mắt nhất trong trận đấu này.
Ánh mắt mọi người chuyển từ Đế tử sang dáng hình cầm đao kia, trong mắt chỉ còn sự rung động.
Kiếm thứ ba của Đế tử khủng khiếp thế nào, dù cách một màn sáng nhưng ai cũng có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ của nó.
Vậy mà một kiếm ấy vẫn bị một đao của Vương Đằng chém tan!
Bất kể là kiếm thứ hai hay kiếm thứ ba, Vương Đằng vẫn chỉ dùng một đao!
Một đao giống nhau!!!
Đây là sự tự tin thế nào? Lại là phong thái ra sao?
Và một đao mà hắn vừa thi triển lại hùng mạnh đến mức độ nào?
Trong lòng khán giả gần như không thể tưởng tượng ra được.
Bá đạo!
Choáng ngợp!
Khiến người ta không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung!
Nhiều người nhận ra, một đao vừa rồi rất tương đồng với đao pháp của Hoàng Hưng Hóa, gần như giống y đúc.
Họ có lý do nghi ngờ rằng Vương Đằng cũng đã học trộm chiến kỹ của Hoàng Hưng Hóa.
Nhưng đao pháp ấy khi nằm trong tay Hoàng Hưng Hóa chỉ có thể ngăn cản được kiếm thứ nhất của Đế tử, còn khi nằm trong tay Vương Đằng thì lại phát huy ra uy lực gấp mấy lần Hoàng Hưng Hóa!
Chẳng lẽ đây chính là... sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ trong truyền thuyết đó ư?
Không ít ánh nhìn dừng trên người Hoàng Hưng Hóa, như muốn cảm thông cho hắn.
Kết quả phát hiện vẻ mặt của đương sự không đúng cho lắm, vẻ mặt si mê cuồng nhiệt kia là cớ làm sao?
Shh... chẳng lẽ sau khi chứng kiến phong thái tuyệt thế của Vương Đằng thì hắn đã bị Vương Đằng bẻ cong?
Nhiều người không khỏi xấu xa nghĩ vậy.
...
Cùng lúc đó, cường giả khắp nơi đều kinh ngạc không thôi, khi nhìn thấy Đế tử thi triển lực căn nguyên thì họ đều nghĩ Vương Đằng xác định rồi, vậy mà ai ngờ được kết quả cuối cùng lại ngược lại.
Người chiến thắng chính là Vương Đằng!
Tất cả mọi người đều nhìn lầm rồi!
“Haiz!”
Trên phi thuyền hoàng thất, Trọng Sơn Vương lắc đầu, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Dù sao Đế tử cũng là thiên tài cực mạnh của hoàng tộc, giờ bị thua, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối.
Thế nhưng vừa nghĩ tới thiên phú và thực lực của Vương Đằng là nội tâm hắn không khỏi trào dâng sự trầm trồ, thiên phú của Vương Đằng quả là hiếm có trên đời.
“Đế tử bị đánh bại rồi ư!” Ông già cấp Giới Chủ bên cạnh đầy vẽ thẫn thờ, chưa chấp nhận được sự thật.
“Vương Đằng cũng nắm giữ lực căn nguyên, hơn nữa còn mạnh hơn.” Trọng Sơn Vương nói.
“Ý ngươi là một đao vừa rồi của Vương Đằng cũng ẩn chứa công kích căn nguyên?” Ông già cấp Giới Chủ khó tin nói.
“Đúng thế, lực căn nguyên kia của hắn rất kín kẽ, mãi đến phút chót mới lộ ra, mà khi đó hắn đã ra tay nên các ngươi mới không chú ý.” Trọng Sơn Vương gật đầu nói.
“Hắn có thể làm đến trình độ ấy rồi ư!” Ông già cấp Giới Chủ hoảng hốt nói: “Đây là điều mà chỉ võ giả cấp Giới Chủ mới làm được, hắn thật sự là võ giả cấp Hằng Tinh sao?”
Bản thân hắn chính là cấp Giới Chủ, không ai hiểu được sự khó khăn trong khống chế lực căn nguyên rõ hơn hắn.
Vương Đằng mới chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh mà đã có thể khống chế lực căn nguyên đến trình độ tinh diệu như thế, thật sự có chút khó mà tưởng nổi.
“Vậy mới nói thiên phú của hắn quá mạnh!” Trọng Sơn Vương lại bùi ngùi, trên nét mặt xuất hiện vẻ phức tạp hiếm thấy.
Với cường giả đạt tới cảnh giới như hắn, có được kiến thức phong phú, thông thường dù nhìn thấy gì thì đều giữ được sự bình tĩnh trong lòng, lại càng không để lộ ra vẻ phức tạp như thế.
Nhưng tất cả những gì mà Vương Đằng thể hiện đã hoàn toàn phá vỡ tâm tình của hắn.
“Vương Đằng... thắng rồi!”
Bên trong pháo đài hùng vĩ của quân đội, ba vị tướng quân Phục Tinh Lan cũng ngơ ngác cả người.
Một đao cuối cùng của Vương Đằng kia thật sự vượt ngoài dự đoán của mọi người, kể cả là họ thì cũng nảy ra đôi chút kinh ngạc.
“Một đao cuối cùng kia của Vương Đằng chắc hẳn ấn chứa căn nguyên hệ Thổ.” Mắt tướng quân Phục Tinh Lan lóe lên, nhớ lại cảnh tượng một đao kia, nói.
“Suýt chút nữa ta cũng nhìn nhầm, vào khoảnh khắc cuối cùng kia, trên mũi đao mới hiện ra lực căn nguyên, Vương Đằng giấu kỹ thật.” Tướng quân Habakkuk lắc đầu cảm thán nói.
“Căn nguyên ấy... mạnh hơn vị Đế tử kia!” Tướng quân Đường Vô Úy im lặng một chút mới nói.
“Căn nguyên của Vương Đằng quả thật mạnh hơn Đế tử không ít, nên một đao kia của hắn mới mạnh hơn kiếm thứ ba của Đế tử, nhưng việc khiến ta vẫn không nghĩ ra là bộ đao pháp của Hoàng gia kia có uy lực mạnh đến thế sao?” Tướng quân Phục Tinh Lan nhíu mày, nghi hoặc nói.
“Chẳng lẽ bộ đao pháp kia có chỗ đặc biệt? Chúng ta không nhìn ra mà Vương Đằng lại khám phá ra điều bí ẩn trong đó.” Tướng quân Habakkuk vuốt cằm phỏng đoán.
“Rất có thể là như vậy, vị cấp Bất Hủ Hoàng gia khi xưa cũng dựa vào đao pháp này tung hoành trong tinh không, để lại danh tiếng không hề nhỏ, có thể thấy được đao pháp này không hề tầm thường.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.
“Thật khó lường!” Tướng quân Habakkuk xúc động nói.
Hắn nói Vương Đằng chứ không phải đao pháp của Hoàng gia hay vị lão tổ Hoàng gia cấp Bất Hủ kia.
Bởi vì trong mắt họ, đao pháp này do Vương Đằng học lỏm, kết quả là còn kinh người hơn Hoàng Hưng Hóa, đấy không phải biến thái thì là gì.
...
Trên phi thuyền gia tộc Pylax, khuôn mặt của Giới Chủ Nộ Viêm cứng đờ, cả người không ổn chút nào.