Tiếc là Đế tử gặp phải Vương Đằng...
Vương Đằng có thể nhận ra Đế tử nắm giữ lực căn nguyên thì cường giả các thế lực đương nhiên cũng thấy.
Họ cũng sốc toàn tập!
Trên phi thuyền của gia tộc Pylax, Giới Chủ Nộ Viêm khiếp đảm nhìn Đế tử bên trong màn sáng, nói: “Đế tử này thật là thiên tư ngút trời, mới ở cấp Hằng Tinh đã sở hữu lực căn nguyên! Vương Đằng thua rồi! Ha ha ha, hắn thua chắc rồi!”
Hai người Waltgu và Sinclairmont nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ.
Đế tử làm chủ được lực căn nguyên, Vương Đằng lấy gì mà chống lại hắn?
Bên trong pháo đài vĩ đại của quân đội, ba vị tướng quân Phục Tinh Lan cũng bàng hoàng sửng sốt: “Thật là khó tin, vị Đế tử này lại lĩnh ngộ được lực căn nguyên!”
“Vương Đằng nguy rồi!” Tướng quân Habakkuk nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trên phi thuyền của gia tộc Callandish, hai người Dubois và Bollago cũng cảm giác được gì đó, họ nhìn nhau rồi cùng kinh ngạc.
“Không ngờ Đế tử lại nắm giữ lực căn nguyên.” Bollago khó tin nói.
“E là Vương Đằng thua rồi!” Bubois lắc đầu nói.
“Sao lại như vậy? Anh Vương Đằng làm sao thua được!” Vẻ mặt Oria trắng bệch, không tin nói.
“Lực căn nguyên là sức mạnh mà cường giả cấp Giới Chủ mới có thể sở hữu, vậy mà Đế tử đã nắm giữ lực căn nguyên, trong trận đấu này, hắn đã ở vị thế bất khả chiến bại.” Bollago thở dài, giải thích.
Tuy hắn đánh giá rất cao Vương Đằng, nhưng đối mặt với lực căn nguyên, dù Vương Đằng có chiến kỹ mạnh đến mấy thì cũng thua một bậc.
Mọi người nghe xong thì trong lòng đều trùng xuống.
Trên phi thuyền hoàng thất, trong mắt Trọng Sơn Vương lóe lên tia sáng khác lạ, trong lòng lẩm bẩm: “Nắm được lực căn nguyên rồi à, thật khiến người ta kinh ngạc, xem ra Vương Đằng thua chắc rồi.”
...
Đế tử vừa bộc lộ lực căn nguyên khiến hầu hết mọi người đều cho rằng Vương Đằng chắc chắn sẽ thua, không có phần thắng.
Bởi vì đây là sức mạnh không cùng đẳng cấp!
Uỳnh!
Tại không trung bên trên mảnh đất lôi đài, Đế tử đứng bên trong cột sáng, ánh kiếm vàng óng cực kỳ khủng khiếp ngưng tụ trên đầu hắn, tỏa ra dao động đáng sợ vô ngần.
Vương Đằng nhìn ánh kiếm kia rồi mỉm cười thầm, chiến đao trong tay hắn lại nâng lên, vẫn là Hoàng Thiên nhất đao như lúc nãy.
Đế tử trông thấy vậy thì khóe môi không khỏi cong lên, vẫn là một đao kia, bộ hắn không còn chiêu nào khác ư?
Xem ra, Vương Đằng đã dùng hết kỹ năng rồi!
Mọi người trông thấy Vương Đằng sử dụng chiến kỹ đao pháp lúc trước thì đều tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu vì sao Vương Đằng vẫn sử dụng một đao đó.
Chẳng lẽ hắn không còn cách khác nào sao?
Nhiều người không khỏi lắc đầu và tiếc nuối thay cho Vương Đằng, xem chừng trận này, Đế tử thắng rồi!
Chỉ có mình Hoàng Hưng Hóa là thấp thoáng niềm hưng phấn, hắn nhớ gia tộc vẫn lưu truyền một câu nói hoang đường rằng “Hoàng Thiên nhất đao trảm” của gia tộc họ rất đặc biệt, không bị hạn chế bởi cấp bấp, chỉ cần người sử dụng đủ mạnh là có thể nâng cao uy lực của nó tăng lên không ngừng, như không hề có giới hạn!
Trước đây, Hoàng Hưng Hóa không tin lời đồn này, chỉ cho rằng nó hoàn toàn vô căn cứ.
Nhưng sau khi chứng kiến Vương Đằng thi triển “Hoàng Thổ nhất đảo trảm” thì suy nghĩ của hắn đã dao động.
Một ý tưởng táo bạo đang điên cuồng sinh sôi trong thâm tâm hắn!
Có lẽ ở trong tay Vương Đằng, “Hoàng Thiên nhất đao trảm” này thật sự có thể chống lại kiếm thứ ba của Đế tử?
Nghĩ vậy, Hoàng Hưng Hóa càng nóng bóng nhìn chằm chặp Vương Đằng đang trên trời, theo dõi đao trong tay hắn, chờ đợi có thể nhìn thấy viễn cảnh mà hắn muốn thấy nhất.
Trên không trung, kiếm thứ ba của Đế tử đã hoàn toàn ngưng kết, sau khi dung hợp lực căn nguyên, trên bề mặt ánh kiếm xuất hiện từng hoa văn kỳ lạ và huyền ảo, như hiển thị rõ quy tắc căn nguyên, tỏa ra sức mạnh của đất trời.
“Kiếm thứ ba!”
Kim quang trong đôi mắt Đế tử vọt thẳng lên vòm trời, chiến kiếm trong tay chém ra mãnh liệt.
Trong phút chốc, cột sáng kia thu lại, gia nhập toàn bộ vào trong ánh kiếm vàng óng, sau đó ánh kiếm vàng óng lập tức chém về phía Vương Đằng.
Một kiếm này như mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, nơi nó đi qua, không gian nứt toác, xuất hiện từng vết nứt không gian tăm tối, đáng sợ vô ngần!
Trên đỉnh đầu Vương Đằng cũng đã xuất hiện ánh hào quang vàng rực, như nhuộm cả bầu trời trong màu vàng, lưỡi đao sắc vàng vọt thẳng lên trời, lại cực kỳ kín đáo, từng hoa văn kỳ dị huyền ảo hiện lên trên đó.
“Hả?!” Trọng Sơn Vương nhìn cảnh tượng này thì đột nhiên giật thót.
“Đây là...” Cùng lúc đó, cường giả các tộc cũng chú ý sự biến hóa của lưỡi đao, trong lòng bàng hoàng chấn động.
“Trảm!”
Trên không trung, Vương Đằng chém ra một đao, lưỡi đao vàng va chạm kịch liệt với kiếm thứ ba của Đế tử.
Rắc rắc!
Tiếng động réo rắt vang lên.
Sắc mặt Đế tử tái nhợt, thi triển kiếm thứ hai đã tiêu hao toàn bộ nguyên lực của hắn, nhưng khóe miệng hắn lúc này lại lộ ra ý cười.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là ánh đao của Vương Đằng đã bị chém vỡ, đao kia làm sao có thể là đối thủ với kiếm thứ ba của hắn.
Cuối cùng, Vương Đằng vẫn bại trong tay hắn!
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn cứng ngớt, khó tin nhìn phía trước.
Một tình huống khiến người ta không tưởng xuất hiện, kiếm thứ ba ẩn chứa lực căn nguyên của Đế tử đã bị phá tan, trên ánh kiếm vàng óng xuất hiện những vết nứt, sau đó lập tức vỡ “keng”, hóa thành vô số đốm sáng bât lững lờ trên bầu trời.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đế tử, mũi đao sắc vàng đã lập tức ập lên người hắn.
“Phụt!” Một búng máu tươi phun ra, Đế tử bay ngược ra đến chừng mười nghìn mét với dừng lại.
“Ngươi thua rồi!” Vương Đằng cầm chiến đao trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đế tử.
“Làm sao có thế? Vì sao ta có thể thua được!” Đế tử không thể chấp nhận hiện thực này. Đôi mắt vốn chan chứa thần quang bỗng nhiên tan rã, đồng tử mất đi tiêu cự.
Lặng ngắt!
Tất cả mọi người đều rơi vào không gian yên tĩnh.
Đế tử... thua rồi!
Vô số khán giả chứng kiến cảnh tượng ấy đều không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc của mình.