Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2096 - Chương 2096. Đế Tử, Thua!

Chương 2096. Đế tử, thua!
Chương 2096. Đế tử, thua!

“Đúng thế, chắc thằng lỏi kia cũng học lỏm đao pháp của Hoàng Hưng Hóa rồi, thậm chí trong một thời gian ngắn còn vượt qua trình độ của Hoàng Hưng Hóa nữa, thật là...” Vẻ mặt Trọng Sơn Vương có chút phức tạp, lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể tìm ra hai từ để hình dung: “Khủng khiếp!”

“Shh!” Ông già cấp Giới Chủ hít một hơi lạnh, đã không biết nên nói gì cho phải.

...

Trên không trung của lục địa lôi đài, Vương Đát nhìn phía trước, lông mày hơi nhướng lên.

Lúc này, một bóng người bay ra từ nơi mũi đao chém xuống, chính là Đế tử.

Cả người hắn tỏa ánh sáng chói mắt, tựa như một tấm chắn sáng đang che chở lấy hắn, ngoài dáng vẻ có đôi chút chật vật ra thì chưa hề bị thương.

Đế tử, không thua!

Phần lớn khán giả thấy Đế tử bình yên vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đao pháp của ngươi cũng học lỏm của Hoàng Hưng Hóa phải không?” Mái tóc Đế tử hơi rối bù, hơi thở có phần dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Vương Đằng, không khỏi hỏi.

“Đoán xem!” Vương Đằng nói.

“...” Đế tử tức đến hộc máu.

Lại là hai chữ này!

Đoán xem!

Đoán xem cái beep!

Giờ phút này, đến cả tâm tính của Đế tử cũng không kìm chế được phải chửi thề một tiếng.

Tên Vương Đằng này quá là tồi tệ, cho tới giờ chưa hề trả lời hắn một câu tử tế nào, đoán đoán đoán, nếu như hắn chắc chắn được thì còn cần hỏi làm gì?

“Thực lực của ngươi quả là khiến ta vô cùng bất ngờ.” Đế tử hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

“Ngươi còn mấy kiếm nữa?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“Xem ra ngươi rất quen thuộc kiếm pháp của ta!” Mắt Đế tử lóe lên, sâu xa hỏi.

“A ha ha, ta hỏi chơi vậy thôi.” Vương Đằng cười ha ha, cũng đâu thể nói cho Đế tử là hắn biết thừa ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’ có mười hai kiếm chứ, chẳng phải là không đánh đã khai hay sao.

“Kiếm pháp của ta, tổng cộng lĩnh ngộ được ba kiếm!” Đế tử không dây dưa chuyện này, nhìn hoắm vào Vương Đằng rồi nói.

“Ba kiếm!” Vương Đằng cười toét: “Vậy ngươi còn cơ hội thi triển một kiếm nữa!”

Ở phía xa, Tô Kiếm Thần sững sờ, Đế tử vẫn còn một kiếm nữa, kiếm thứ hai đã mạnh như thế rồi thì kiếm thứ ba còn đạt đến trình độ nào nữa?

“Kiếm thứ ba này, ta vẫn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, thi triển được, nhưng không thể khống chế được.” Đế tử không vội động thủ mà nói thế: “Vậy nên, một khi ta thi triển, thực sự ngươi có thể... chết!”

“Chết?” Vương Đằng khẽ cười, như nghe được chuyện buồn cười hết sức.

“Ngươi cười gì vậy?” Đế tử nhíu mày.

“Ngươi không phải lo rằng ta sẽ chết, cứ thi triển ra đi, có chết cũng tại ta.” Vương Đằng nói.

“Ngươi tự phụ quá đấy!” Trong mắt Đế tử hiện lên một tia tức giận, lời nói của Vương Đằng khiến hắn có cảm giác bị coi thường, trước nay chưa có ai coi thường hắn như thế cả.

“Có phải tự phụ hay không, vẫn phải xem có thực lực ấy hay không.” Vương Đằng vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, nói: “Thi triển kiếm thứ ba của đi, bằng không ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

“Được!” Đế tử gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm Vương Đằng nói: “Ngươi đã có lời, ta đây đáp ứng ngươi!”

“Kiếm thứ ba của ta, từ khi lĩnh ngộ tới nay, bất khả chiến bại, chưa từng thất thủ.”

“Ngươi nhìn cho kỹ đây!”

Lời còn chưa dứt, bên trong đôi mắt hắn dường như phát ra hai luồng ánh kiếm kỳ dị, bắn thẳng lên trời!

Một luồng khí thế dạt dào bộc phát, nguyên lực khủng khiếp tuôn trào ra tử trong cơ thể hắn ào ạt như nước biển.

Nguyên lực vàng óng hội tụ thành một cột sáng thô to, chiếu thẳng lên màn trời!

Tuy Đế tử chỉ là cấp Hằng Tinh cửu giai viên mãn, nhưng nguyên lực hệ Kim của hắn lại nồng hậu không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt qua phạm vi võ giả cấp Hằng Tinh.

Giờ phút này, nguyên lực hệ Kim hùng hậu này bùng nổ, vô cùng kinh người!

Khi mấy người nhị hoàng tử nhìn thấy cột sáng tạo nên từ nguyên lực hệ Kim thì nội tâm trào dâng mãnh liệt, thật là khủng khiếp!

Tới lúc này, họ mới ý thức được khoảng cách giữa mình và Đế tử!

Tuy cùng là võ giả thiên tài, nguyên lực tích lũy đã hơn vô số võ giả bình thường khác, nếu không, chỉ dựa vào nguyên lực cấp Hằng Tinh cửu giai cơ bản thì không thể giúp họ thi triển được chiến kỹ cấp Vực Chủ, hay thậm chí là cấp Giới Chủ, càng đừng nói đến chiến kỹ cấp Bất Hủ cao cấp.

Vương Đằng cũng vô cùng kinh ngạc, Đế tử này không phải thiên tài tầm thường, nguyên lực hệ Kim hùng hậu này, nhất định phải tu luyện công pháp cao giai mới có thể có được.

Với cái nhìn của Vương Đằng, tối thiểu cũng phải là công pháp cấp Bất Hủ, thậm chí là công pháp Thần cấp.

Liên tưởng đến chiến kỹ Thần cấp ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’ mà Đế tử sở hữu, thì có được công pháp Thần cấp cũng không phải là không thể.

Hơn nữa, công pháp Thần cấp mà Đế tử sở hữu phải là công pháp hệ Kim, bằng không, hai hệ nguyên lực khác của hắn không thể kém xa nguyên lực hệ Kim nhiều như thế được.

Lúc này, cột sáng vàng óng đã xông thẳng lên trời, một luồng áp lực vô hình tỏa ra, khiến mặt đất rung chuyển, vô số bụi đất cuốn lên cao.

Ngay cả Vương Đằng cách đó mấy ngàn mét cũng cảm nhận được luồng áp lực kinh người này.

Xem ra, kiếm thứ ba này cực kỳ khủng khiếp!

Vẻ mặt Vương Đằng hơi nghiêm nghị, không vội động thủ ngay mà tiếp tục quan sát kiếm thứ ba này của Đế tử.

Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một sự dao động kỳ lạ tỏa ra từ người Đế tử, như là... lực quy tắc căn nguyên!

Đế tử đã lĩnh ngộ được sức mạnh căn nguyên!!!

Lần này thì Vương Đằng sững sờ thật rồi, hắn sở hữu lực căn nguyên không có gì kỳ lạ vì hắn xài hack, nhưng Đế tử lại tự lực cánh sinh lĩnh ngộ được căn nguyên hệ Kim.

Mặc dù theo quan điểm của Vương Đằng thì lực căn nguyên mà hắn làm chủ được là rất rất ít, nhưng chung quy vẫn là có được.

Bước qua được ngưỡng cửa ấy là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!

Đế tử đã vượt qua được ngưỡng cửa này, làm chủ được lực căn nguyên, là thật sự ở cùng một đẳng cấp với hắn.

Bảo sao, Đế tử nói rằng kiếm thứ ba này của hắn chưa bao giờ có đối thủ!

Võ giả cấp Hằng Tinh có thể nắm giữ được lực căn nguyên thật sự hiếm có.

Hết chương 2096.
Bình Luận (0)
Comment