“Chiến kỹ này phải trên cấp Bất Hủ, không ngờ lại xuất hiện trong tay của Đế tử.” Trong đôi mắt của tướng phân Phục Tinh Lan không giấu được vẻ kinh ngạc, nói.
“Đúng thế, những người trẻ tuổi mấy năm gần đây thật đáng gờm, đã có thể nắm giữ được chiến kỹ cấp bậc này rồi.” Tướng quân Habakkuk nói.
“Quá mạnh!” Ngay cả tướng quân Đường Vô Úy cũng không nhịn được cất tiếng, tán thưởng một kiếm này của Đế tử.
Trên không trung của lục địa lôi đài.
Ánh kiếm của Đế tử đã mãnh liệt đến cực hạn, ánh sáng chiếu rọi không trung, hội tụ toàn bộ lực lượng lĩnh vực trong đó, khí thế dạt dào.
“Kiếm thứ hai!”
Con ngươi Đế tử tỏa sáng mãnh liệt, chém ra một kiếm.
Chỉ trong một thoáng, ánh kiếm vàng rực đã bùng nổ, hào quang vàng chói chằng chịt không trung, mũi kiếm vô cùng vô tận như che trời lấp bể.
Đây là kiếm thứ hai trong ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’.
Một kiếm xuất ra, lấp kín toàn bộ không gian, không thể tránh thoát!
Ánh mắt Vương Đằng ngưng tụ lại, không dám chậm trễ, chiến kiếm trong tay đột nhiên biến mất, sau đó một thanh chiến đao lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Đổi kiếm lấy đao!
Nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
Vương Đằng định làm gì?
Vì sao lại đột nhiên đổi kiếm thành đao?
Chẳng lẽ, tu vi đao đạo của hắn còn mạnh hơn tu vi kiếm đạo ư?
Một đống nghi vấn đột nhiên xuất hiện trong tâm trí mọi người, ai cũng đầy thắc mắc mà nhìn Vương Đằng.
Đế tử phía đối diện cũng nhíu mày, không hiểu Vương Đằng định làm gì.
Đang đối chiến với hắn mà còn đổi vũ khí giữa đường, trò trẻ con gì đây?
Vương Đằng không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, trong mắt hắn hiện một luồng đao ý khủng khiếp, chiến đao trong tay giơ lên cao.
Rầm!
Thổ lĩnh vực bộc phát!
Tuy Vương Đằng đã kết hợp Thổ lĩnh vực và Hỏa lĩnh vực của mình để tiến hóa thành ‘lĩnh vực Vẫn Hỏa Lưu Tinh’, nhưng cảm ngộ của hắn vẫn còn, không gặp bất cứ vấn đề gì khi vận dụng Thổ lĩnh vực cả.
Giờ phút này, Thổ lĩnh vực bùng nổ, giống như hóa thành bầu trời màu vàng vậy.
Một mũi đao sắc vàng đáng sợ ngưng tụ bên trên chiến đao, xuyên thủng đất trời, như thể nó trở thành tồn tại duy nhất trong thiên địa.
“Đây là...” Đồng tử của Đế tử thắt lại, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Hoàng Hưng Hóa đang quan sát bên ngoài lúc này cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt như gặp phải ma, khiếp sợ, khó tin, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Cũng có rất nhiều người khi thấy một đao kia thì đều không khỏi liên tưởng đến đao pháp Hoàng gia mà Hoàng Hưng Hóa từng thi triển lúc trước.
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Kiếm thứ hai trong ‘Bá Hoàng thập nhị kiếm’ của Đế tử đã xuất hiện trước mặt Vương Đằng mấy trăm mét, lập tức chém xuống.
Hào quang trong mắt Vương Đằng tăng vọt, ngửa đầu nhìn lên như muốn chọc thủng cả bầu trời, trong tay cũng chém ra một đao kia.
Khoảnh khắc ấy, trời đất tối sầm, tất cả ánh sáng đều mờ mịt, chỉ còn lại một đao giáng xuống như mang theo cả bầu trời.
Đây mới là thiên đao chân chính!
Ầm ầm!
Mũi đao băng qua hư không, chém sau mà đến trước, nháy mắt đã va chạm với mũi kiếm vàng óng của Đế tử,
Tiếng động khủng khiếp vọng vang khắp đất trời, toàn bộ không trung đều hóa thành màu vàng óng ánh, một nửa lấp lánh một bên ánh vàng.
Đao và kiếm mãi giằng co nhau, cuối cùng, một loạt tiếng crắc crắc vang lên.
Đế tử biến sắc.
Chỉ thấy trên lưỡi kiếm vàng óng kia xuất hiện từng vết nứt, sau đó ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ vàng óng rơi xuống.
Còn lưỡi đao vàng đất thì chém thẳng về phía Đế tử!
Uỳnh!
Đế tử nhìn mũi đao vàng đất sắp chém đến thì cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi.
Hắn lập tức rút lui, những vẫn quá muộn.
Mũi đao sắc vàng đã quét ngang mà tới, nhoắng cái đã dừng trên người hắn, bao vây lấy hắn.
Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, từ khi ánh kiếm vàng óng bị phá hủy đến mũi đao của Vương Đằng chụp lên Đế tử, tất cả chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, khiến người ta không kịp phản ứng.
Khi khán giả bừng tỉnh thì lập tức khiếp sợ không thôi, ai cũng hít một hơi lạnh!
Shh!
Đế tử... thua rồi?
Tất cả mọi người đều khó mà tin được, một kiếm của Đế tử bá đạo đến như thế mà cuối cùng vẫn bị Vương Đằng phá tan!
Một đao này thật khủng khiếp!!!
Mấy người nhị hoàng tử cũng gần như không thể tin vào mắt mình.
Thì ra, chẳng những kiếm pháp của Vương Đằng dũng mạnh, mà ngay cả đao pháp cũng lợi hại như vậy!
Rốt cuộc hắn ta đã tu luyện bằng cách nào?
Cả người Hoàng Hưng Hóa kích động, hai mắt nóng bỏng, nhìn đăm đăm vào Vương Đằng.
Hoàng Thiên nhất đao trảm!
Đích thị là Hoàng Thiên nhất đao trảm của gia tộc họ!
Thì ra Hoàng Thiên nhất đao trảm thật sự có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, hắn không nghĩ tại sao Vương Đằng lại có đao pháp truyền thừa của gia tộc họ, mà hắn đã hoàn toàn bị uy lực hùng hậu của đao pháp này cuốn hút.
Lúc trước, hắn thi triển Hoàng Thiên nhất đao trảm, nhưng lại thua dưới kiếm thứ nhất của Đế tử!
Trong khi Vương Đằng thi triển Hoàng Thiên nhất đao trảm thì lại có thể phá tan kiếm thứ hai của Đế tử!
Chứng tỏ...
Không phải đao pháp không đủ mạnh, mà là người thi triển đao pháp chưa đủ mạnh!
Vấn đề không nằm ở đao pháp, mà là ở người!
Nếu không phải vì trận đấu còn chưa kết thúc thì chắc hắn đã không đợi được mà lao về phía Vương Đằng để nhờ hắn chỉ giáo rồi.
Trên phi thuyền của hoàng thất, Trọng Sơn Vương không khỏi kinh ngạc.
Trước đó, hắn khen ngợi một kiếm này của Đế tử không tầm thường, tương đương rằng Đế tử thực sự sẽ thắng Vương Đằng.
Vậy mà kết quả là Vương Đằng dùng đao pháp để thắng Đế tử!
Quả thật là như tát vào mặt hắn vậy!
“Một kiếm này của Đế tử mà lại thua ư?!!” Ông già cấp Giới Chủ bên cạnh cũng tràn đầy khó tin.
“Ghê gớm, quá ghê gớm, thanh niên bây giờ thật không thể nhìn thấu.” Trọng Sơn Vương lắc đầu không thôi.
“Mà khoan, đao pháp này của Vương Đằng hình như là đao pháp Hoàng gia mà Hoàng Hưng Hóa từng thi triển thì phải? Ông già cấp Giới Chủ đột nhiên nhớ ra gì đó, nói.