Vương Đằng đứng thẳng trong hư không, toàn thân bị ánh sáng bao phủ, giống như một mặt trời nhỏ trên trên bầu trời, phóng tới Đế tử ma hóa.
Ầm!
Quang Minh quyền lại bộc phát lần nữa, hóa thành quyền ấn, ánh sáng chói mắt vô cùng, chiếu rọi bầu trời.
“Hừ! Nguyên lực Quang Minh thì sao chứ!” Đế tử ma hóa lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình hóa thành ánh sáng đen, nghênh đón Vương Đằng, một quyền tương tự bộc phát ra, hắc vụ trên bầu trời bị dẫn dắt, hóa thành quyền ấn oanh kích ra.
Ầm! Ầm! Ầm...
Quyền ấn hai màu giao tranh trên bầu trời, giống như phân bầu trời ra làm hai nửa, hắc bạch phân minh!
Điều khiến cho mọi người kinh ngạc là lúc này quyền ấn của Đế tử ngang sức với Vương Đằng. Hai người không ngừng oanh kích, quyền ấn không ngừng giao tranh nổ tung.
Hai loại nguyên lực Hắc Ám và Quang Minh vốn khắc chế lẫn nhau, bây giờ hai bên giao tranh, ăn mòn lẫn nhau, mai một đối phương, dư âm nguyên lực đáng sợ cuộn ngược lại tứ phía.
Nguyên lực Hắc Ám của Đế tử ma hóa hết sức khủng khiếp, vượt xa võ giả cấp Hằng Tinh bình thường, lúc bộc phát giống như liên tục không ngừng, vì vậy quyền ấn kia xuất ra liên tục không dứt.
Nếu không phải Vương Đằng có dự trữ nguyên lực vô cùng hùng hậu cộng thêm thân thể dũng mãnh, e rằng đã sớm không ngăn được công kích của Đế tử ma hóa.
Khán giả thấy vậy hoa cả mắt, không khỏi khiếp sợ với thực lực mạnh mẽ của hai bên.
Quyền ấn tản ra Quang Minh chi ý của Vương Đằng cũng không kém hơn Ngũ Hành quyền trước đây chút nào, uy lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn chứa quyền ý Quang Minh lớn, giống như có thể tinh học tất cả vật hắc ám.
Mà sau khi Đế tử ma hóa, quyền ấn thi triển có chứa Hắc Ám chi ý, tà ác, hỗn loạn... lại có thể trực tiếp giao tranh với quyền ấn Quang Minh của Vương Đằng.
Phải biết rằng khi Đế tử còn chưa bị ma hóa cũng không dám đón đỡ quyền ấn của Vương Đằng, chỉ có thể tránh né.
Sự chênh lệch trước sau đúng là rất lớn.
Ầm!
Quyền của hai người lại đối chọi với nhau, hai bên cùng lui lại mấy ngàn mét mới dừng lại được.
Ánh mắt Vương Đằng nhìn Đế tử ma hóa chằm chằm. Thực lực của đối phương đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn, chủ yếu là việc đối phương sử dụng chiến kỹ Hắc Ám, chẳng lẽ đây cũng là sở trường của Đế tử?
Chuyện này không thể nào!
Vương Đằng đã tự loại bỏ suy đoán này.
Ý thức khống chế thân thể của Đế tử hiện tại rõ ràng là một tồn tại khác, hơn nữa còn nắm giữ những chiến kỹ khác, như vậy sự hiểu biết của Vương Đằng về Đế tử bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa.
Đôi mắt Vương Đằng lóe lên, không hề suy nghĩ nhiều, chiến đao trong tay ngưng tụ thành đao quang màu vàng khủng khiếp, từ trên bầu trời chém xuống.
Hoàng Thiên nhất đao!
Ầm!
Tiếng ầm vang nổ ra, đao quang màu vàng mang theo khí vàng giống như Hoàng Thiên ầm ầm chém vào Đế tử ma hóa.
Rất nhiều người mở to hai mắt nhìn, nhìn trận chiến trên trên không đại lục lôi đài.
Đúng lúc này ánh kiếm màu vàng phóng lên cao.
Keng!
Ánh kiếm màu vàng giao tranh với đao quang màu vàng, phát ra tiếng kim loại va vào nhau, kiếm ý sắc bén và đao ý thổi quét qua, cắt bầu trời ra thành từng khe hở màu đen nhánh.
Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại, chỉ thấy ánh kiếm màu vàng không còn là màu vàng thuần túy, trong đó còn kèm theo hoa văn quỷ dị màu đen.
Kiếm thứ ba của Đế tử được bổ sung thêm lực Hắc Ám!
Trong lòng Vương Đằng hơi hoảng sợ, ngay sau đó gần như không hề do dự, thân hình chợt lóe lên, lui về phía sau.
Răng rắc!
Quả nhiên, đúng lúc này nơi giao tranh phía trước truyền ra tiếng vỡ vụn lanh lảnh.
Tất nhiên tiếng vỡ vụn là từ đao quang màu vàng của Vương Đằng!
Hoàng Thiên nhất đao và kiếm thứ ba của Đế tử cùng giao tranh, lúc này thứ bị vỡ vụn lại là Hoàng Thiên nhất đao do Vương Đằng thi triển!
“Chuyện này...”
Sắc mặt rất nhiều người tái mét, khiếp sợ nhìn cảnh này trên bầu trời.
Một đao khủng khiếp kia của Vương Đằng lại không ngăn được ánh kiếm của Đế tử ma hóa.
Thực lực của Đế tử ma hóa mạnh hơn trước rất nhiều!
Mọi người không khỏi lo lắng cho Vương Đằng.
Chỉ thấy sau khi ánh kiếm kia chém nát đao quang của Vương Đằng, khí thế không giảm, đột nhiên chém tiếp tới Vương Đằng.
Mặc dù Vương Đằng sớm đã đoán trước tình huống này nên thối lui trước nhưng tốc độ của ánh kiếm vô cùng nhanh, giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt tới trước mặt Vương Đằng.
Xoẹt!
Mọi người quá sợ hãi, đều hoảng sợ nhìn tình hình trên bầu trời.
Sinh tử đang ở trong nháy mắt!
Sắc mặt đám người tướng quân Phục Tinh Lan khẽ tái đi, đột nhiên bước ra một bước, suýt nữa thì ra tay cứu người.
“Đừng nóng vội!” Ánh mắt Cung Hàn chợt lóe lên, một tay khoác trên vai tướng quân Phục Tinh Lan: “Ngươi nhìn vẻ mặt của Vương Đằng đi.”
Tướng quân Phục Tinh Lan sửng sốt, trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Vẻ mặt của Vương Đằng vô cùng bình tĩnh, dù nghiêm trọng nhưng không bối rối. Hắn đúng là quan tâm quá bị loạn rồi.
Đám người hành tinh Ngọc Minh, Võ Hành Vân và Hàn lão đều xanh mét, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Đằng đang đối mặt với nguy cơ trí mạng qua màn hình.
Lâm Sơ Hàm thấy tình cảnh này, đôi tay như ngọc nắm thật chặt, đôi mắt co lại, suýt nữa là hô lên.
Ầm!
Ánh kiếm màu vàng khủng khiếp chém xuống, khí tức đen nhánh hoàn toàn bộc phát, trong nháy mắt bao phủ cả người Vương Đằng.
Ầm!
Tiếng gầm rú vọng vang trong thiên địa, Vương Đằng bị ánh kiếm khủng khiếp kia nuốt trọn.
Sắc mặt của khán giả trắng bệch, không ngờ sẽ lại là kết quả thế này.
Người vốn dĩ đã đánh bại Đế tử, Vương Đằng, lúc này lại bị Đế tử ma hóa thôn tính!
Kết quả ấy, không ai có thể chấp nhận được!
Mấy người nhị hoàng tử đứng từ xa quan sát trận chiến, lúc này vẻ mặt cũng thay đổi, tràn đầy hoảng sợ.
Vương Đằng bị đánh bại thật rồi sao?!
“Ha ha ha...”
Trên bầu trời, Đế tử ma hóa ngửa đầu cười như điên, giọng cười tràn trề đắc ý.
“Thiên kiêu tuyệt thế cái thá gì, còn không chịu nổi một đòn!”
“Uổng cho ngươi là Đế tử của đế quốc này, kết quả còn không phải cần ta ra tay đấy sao, vô dụng!”
“Ha ha ha...”