Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2104 - Chương 2104. Quyết Chiến Cuối Cùng! (2)

Chương 2104. Quyết chiến cuối cùng! (2)
Chương 2104. Quyết chiến cuối cùng! (2)

Tựa như có nhịp đập của trái tim truyền ra từ bên trong luồng ánh sáng đen, đồng thời, trên bề mặt hắc quang đang ngưng tụ thành thực thể kia chợt nhô lên những thứ gì đó trông như cục thịt, gớm ghiếc vô kể xiết.

“Đây là Ma biến?” Nội tâm Vương Đằng nghiêm nghị, âm thầm phỏng đoán rồi lại lắc đầu, nói: “Nhưng hình như không giống lắm? Trường hợp của Đế tử rất đặc biệt!”

Tồn tại giống như quả cầu đen tối cực đại kia đang không ngừng bành trướng, trở nên cực kỳ đồ sộ, trên bề mặt không chỉ nổi lên những thứ như cục thịt mà còn vươn ra một thứ trông như xúc tu, quăng quật ở trên bầu trời.

Phía sau lưng, một đôi cánh gầy đét chậm rãi mở ra, sương đen quấn quanh nó, che lấp cả bầu trời, khiến cả không trung trở nên u ám.

“Đây là... cái gì vậy???”

Khán giả nhìn cảnh tượng ấy gần như quên cả hít thở, mặt mày tái mét lại như thể gặp phải sinh vật khủng khiếp nhất thế gian.

Điều khiến họ cảm thấy khó chịu hơn là khi họ nhìn tồn tại gớm ghiếc khổng lồ qua màn sáng kia thì dường như bên tai họ cũng quẩn quanh những lời thì thầm vô nghĩa, dù không có mặt ở hiện trường và cách một tấm màn sáng thì họ vẫn trào lên cảm giác khó chịu, tinh thần như bị va chạm, trở nên hỗn loạn không chịu nổi, như sắp hóa điên.

“Không ổn rồi!” Mấy người tướng quân Phục Tinh Lan tức thì biến sắc.

“Đây là... Ma biến!” Sắc mặt Trọng Sơn Vương cũng khó coi nói.

“Chúng ta phải lập tức ra tay, phong tỏa toàn bộ khu vực này, không thể để những võ giả khác bị ảnh hưởng.” Cung Hàn trầm giọng nói.

“Hành động!” Mấy người Nam Hi, Tư Đồ Đệ Nhị vội vàng gật đầu, không chút chần chừ.

Ngay sau đó, những vị tồn tại cấp Bất Hủ này lập tức biến mất khỏi chỗ, gần chớp mắt sau đó xuất hiện ở bên trên khoảng không của lục địa lôi đài.

“Tại sao các tướng quân Trọng Sơn Vương, Phục Tinh Lan lại ra đây thế? Còn cả ban giám khảo của bảy đại học viện tinh không nữa!” Vương Đằng nhìn lên không trung mà giật mình.

Lúc này, chỉ thấy mấy người tướng quân Phục Tinh Lan đột nhiên vung tay lên, một luồng sức mạnh vô hình tuôn ra khỏi người họ và mở rộng thành một chiếc lồng phòng hộ vô hình, ngăn cách toàn bộ khoảng không bên trên lục địa lôi đài.

Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người lập tức hoàn hồn, vẻ mặt ngơ ngác, sau đó mới kịp thời ứng, trên nét mặt ai cũng lộ ra nỗi hoảng sợ.

“Vừa xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta lại có cảm giác mình vừa bị lạc thế nhỉ.”

“Có cảm giác rất kỳ quái, giống như mình sắp bị điên vậy đó, đáng sợ quá!”

“Suýt nữa chúng ta đã bị thứ giống như quả cầu ánh sáng đen kia xâm nhiễm rồi!!!”

“Shh... kinh vậy, cách màn sáng mà cũng có thể khiến người ta phát điên, nó rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”

“Ma biến! Ta từng nghe người ta nói, đây chính là Ma biến của loài Hắc Ám!”

“Ma biến là gì?”

“Ma biến chính là khi loài Hắc Ám tự bùng nổ toàn bộ lực Hắc Ám và hiện ra bằng một cách cực kỳ đáng sợ, có người nói đó chính là tướng mạo vốn có của chúng, vậy nên chúng cực kỳ tà ác và không gì diễn tả nổi, chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Đáng sợ vãi!”

“Khủng khiếp vậy!”

“Mà không đúng, nếu đã khủng khiếp như vậy thì vì sao chúng ta lại dễ dàng hồi tỉnh được?”

“Các ngươi nhìn lên không trung đi, hình như các cường giả Nhân tộc ra tay phong tỏa khu vực kia lại nên chúng ta mới không còn bị ảnh hưởng nữa!”

“Thì ra là thế, may quá, cường giả Nhân tộc ra tay rồi, Đế tử ma hóa này chắc sẽ bị trấn áp thôi.”

...

Trong lúc mọi người bàn tán thì đã có người nhận ra trạng thái Ma biến của loài Hắc Ám, phân tích rất rõ ràng.

Sau khi được nghe một số người giải thích, rốt cuộc mọi người cũng biết vì sao mình suýt nữa phát điên thì không khỏi sợ hãi, cũng có thêm một tri thức mới về sự đáng sợ của loài Hắc Ám.

Dù sao hầu hết mọi người đều sinh sống trong khu vực hòa bình, đến cả loài Hắc Ám còn hiếm khi gặp nên càng không hiểu biết về những thứ này.

Nhưng lúc này đây, khi loài Hắc Ám dùng cách thức này để xuất hiện trước mặt họ, bằng một phương thức trực quan nhất cho họ biết về sự đáng sợ của loài Hắc Ám.

Trên không trung của lục địa lôi đài.

“Vương Đằng, chúng ta phong tỏa khu vực này rồi, ngươi mau chóng giải quyết hắn đi!” Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai Vương Đằng.

Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại, gật đầu, sau đó nhìn Đế tử đã Ma biến trước mặt.

Lúc này, đối phương đã hoàn toàn hiện thân ở trước mắt mọi người, quả cầu ánh sáng đen ngòm đã biến thành một quả cầu thịt khổng lồ, nổi chi chít những mụn thịt và xúc tu, với đôi cánh dài đét ở sau lưng.

Thân hình của Đế tử vẫn chưa biến mất hẳn mà xuất hiện ở vị trí đỉnh đầu của viên thịt đen, nửa người dưới hòa vào bên trong viên thịt, nửa người trên vẫn duy trì dáng vẻ vốn có, có chăng là tóc tai bù xù, không còn thấy rõ diện mạo nữa.

Dường như nhận ra Vương Đằng đang quan sát nó, ngay lập tức, bên trên viên thịt đột nhiên mở ra hàng loạt những cái mắt đỏ ngầu to cộ, tất cả chúng cùng chĩa về phía Vương Đằng.

Bị vô số ánh mắt đỏ ngầu nhìn đau đáu chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp gì, thật khiến da đầu người ta dựng hết lên, gớm ghiếc vô vàn.

May mà Vương Đằng đã bắt gặp cảnh tượng này không ít lần, đã sớm thành thói quen rồi.

Hắn không hề hoảng hốt mà vô cùng bình tĩnh đối diện.

Khi ngươi nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn ngươi.

Có chăng là lúc này, ai là vực sâu vẫn khó mà nói được.

Không phải ai trông kinh khủng hơn cũng là vực sâu đáng sợ.

Tuy Vương Đằng không sợ, nhưng khán giả lại sợ đến mức không dám nhìn vào thân thể của Đế tử sau khi Ma biến.

Kể cả sau khi lục địa lôi đài đã bị phong tỏa và họ không còn bị ảnh hưởng gì nữa, thì cũng không có mấy người bình thường nào lại sẵn lòng dán mắt vào vô số ánh mắt đáng sợ kia.

Grào!

Đúng lúc này, bên trên viên thịt khổng lồ, một cái mồm cỡ bự ngoác ra, phát ra tiếng gào thét vừa giống dã thú vừa giống ác quỷ.

Hết chương 2104.
Bình Luận (0)
Comment