Thậm chí bên trong trong lĩnh vực đó, Vương Đằng còn cảm nhận được một luồng lực lượng căn nguyên Hắc Ám mờ mịt.
Hiển nhiên, trong tình huống như thế, đối phương kia cũng liều mạng.
Nhưng vì trong lòng bão không gian đã được Vương Đằng gia nhập ba loại lực căn nguyên, thế nên lúc này cũng đồng thời bùng nổ, bao trọn luồng ánh sáng đen kia!
Bùm! Bùm! Bùm...
Tiếng nổ vẫn văng vẳng xung quanh, nhưng tiếng gầm gào của quả cầu thịt đen thì đã dần mỏng mang cho đến khi hoàn toàn tắt lịm.
Khán giả ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, toàn bộ chìm vào sự tĩnh lặng.
Đám võ giả thiên kiêu nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần, Timothy cũng bần thần nhìn cơn bão không gian đáng sợ vô ngần kia và gần như nín thở.
Bốn cô gái Lãnh Thiên Tuyết, Thố Tiểu Bát, Tư Đồ Uyển Nhi và Nguyệt Kỳ Xảo cũng trợn mắt há mồm, không tin vào đôi mắt mình nữa.
Đặc biệt là hai người Thố Tiểu Bát và Nguyệt Kỳ Xảo, khuôn mặt xinh xắn lúc này có chút sượng ngắt, cảm giác mình vừa lướt qua cửa tử vong.
Trước đó các nàng làm bẽ mặt Vương Đằng như vậy mà vẫn còn sống, quả là... may mắn!
Vẻ mặt Tô Kiếm Thần cũng không ngừng thay đổi, bỗng nhiên hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay mình không còn thơm nữa, thì ra Vương Đằng không mạnh nhất về đao và kiếm ư?
Còn Gunter thì không ngừng run rẩy, cơ mặt co rúm dữ dội, hắn nhớ mình từng định bắt Vương Đằng về nghiên cứu độc trước đây mà không khỏi lạnh toát cả người, hắn đoán từ giờ mình sẽ không dám nữa.
Đồng tử trong mắt Langdon thì thít lại, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã nhận thua vào lần trước, không tiếp tục giao chiến với Vương Đằng, bằng không chắc chắn sẽ nối gót Strych.
Trên bầu trời, mấy người tướng quân Phục Tinh Lan tuy biết Vương Đằng có một chiêu là bão không gian vô cùng khủng khiếp, nhưng đây là lần đầu tiên họ được tận mắt chứng kiến, trong mắt lúc này đều lộ vẻ sững sờ.
Ban giám khảo của bảy đại học viện tinh không cúi đầu nhìn bão không gian kia, ánh mắt của họ đều lóe sáng lên, một võ giả cấp Hằng Tinh lại thi triển được chiến kỹ khủng khiếp đến như thế!
Hơn thế, họ cảm nhận được rõ ràng đó là chiến kỹ không gian, chắc chắn Vương Đằng phải sở hữu thiên phú không gian.
Trong chốc lát, trong ánh mắt ban giám khảo của bảy đại học viện tinh không đều lộ vẻ nhất định phải lôi kéo, Vương Đằng thuộc về học viện của họ chắc chắn rồi, không ai cướp đi được.
Dù Trọng Sơn Vương hãy còn lấy làm bàng hoàng với chiến kỹ cực mạnh này của Vương Đằng, nhưng lúc này hắn vẫn quan tâm Đế tử hơn.
Đế tử rơi vào trong bão không gian kinh khủng ấy, liệu có còn sống sót hay không?
Uỳnh!
Không biết bao lâu trôi qua, bão không gian mới dần dần lắng xuống, không trung xung quanh vẫn hư vô như trước.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bên trong hư vô kia.
Đế tử... còn sống không?
Rất nhiều người âm thầm hy vọng Vương Đằng có thể đánh bại Đế tử, nhưng họ không mong vị thiên tài rực rỡ Đế tử ngã xuống như vậy, tâm trạng họ đang vô cùng mâu thuẫn.
Trong hư không, rốt cuộc một bóng người cũng xuất hiện trước mắt mọi người, chính là Đế tử!
Chẳng qua, lúc này người hắn chằng chịt vết thương, máu chảy ròng ròng, chỉ còn thoi thóp, mà cơ thể quả cầu thịt đen đúa vĩ đại kia đã biến mất tăm, biến thành hư vô bên trong bão không gian.
“Phù!”
Mọi người đồng loạt thở phào một hơi, sau đó mọi ánh nhìn không khỏi đổ dồn về bóng người chàng thanh niên đứng giữa hư vô kia, giống như nhìn thấy nguồn ánh sáng rực rỡ, tiếng hoan hô ầm ĩ chói tai đột ngột nổ ra.
“Vương Đằng!!!”
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc!
Bất kể là ở vũ trụ hư cấu hay bên ngoài Chiến tinh, rất nhiều rất nhiều người theo dõi cuộc chiến đều hô to lên tên của Vương Đằng.
Tiếng hô lan tỏa từng hồi từng hồi!
Tất cả họ đều xúc động và choáng ngợp, Vương Đằng chẳng những đánh bại được một Đế tử bình thường, mà kể cả Đế tử sau khi ma hóa cũng không phải đối thủ của hắn!
Phải biết rằng, họ đã tận mắt chứng kiến Đế tử ma hóa khủng khiếp cỡ nào, sương đen ngợp trời, thân hình khổng lồ, và cả đống con mắt đỏ ngầu chi chít kia cùng với cái mồm như vực sâu tăm tối, tất cả đều khiến họ ghê sợ!
Nhưng ngay cả tồn tại ấy cũng bị Vương Đằng đánh bại!
Đánh bại không còn mảnh giáp!
Một chiêu cuối cùng Vương Đằng thi triển ẩn chứa lực không gian, hình thành gió lốc càn quét tất thảy.
Uy lực ấy thật là kinh người!
Hắn sử dụng phương thức chấn động lòng người ấy để đánh bại Đế tử đã Ma biến, cũng để đập tan nỗi sợ hãi trong lòng mọi người!
Thiên kiêu là gì?
Là khi đối diện với bất kỳ đối thủ nào, đối mặt với bất kỳ tính huống bất ngờ nào, cuối cùng cũng có thể dành phần thắng!
Đó chính là thiên kiêu!
Trong tâm trí của nhiều người, có thể nói, Vương Đằng đã có tư cách vô địch!
Trong cuộc thi thiên tài tranh bá này xuất hiện không ít tình huống ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng đưa danh vọng của Vương Đằng lên đỉnh tối cao.
Khi hắn đánh bại Đế tử ma hóa, danh vọng này đã lên tới đỉnh điểm!
Giờ phút này, vô số người đã ghi tạc tên tuổi của Vương Đằng!
Vương Đằng đứng sững giữa không trung, sắc mặt hơi tái, bão không gian mà hắn vừa thi triển đã gần như vét sạch nguyên lực trong cơ thể hắn.
Hơn nữa, chiến đấu với Đế tử ma hóa cũng gây cho hắn không ít tổn thương.
Đã lâu lắm rồi hắn không bị thương nặng như vậy, không ngờ Đế tử ma hóa này có thể đẩy hắn đến tình trạng này, thực lực của đối phương rõ như ban ngày.
Hắn nhìn Đế tử đang hấp hối trước mắt mình, vẻ mặt có chút phức tạp.
Đây chắc chắn là một đối thủ cực mạnh!
Tiếc là đã bị loài Hắc Ám thâm nhập vào cơ thể, thật khiến người ta không thể ngờ, cũng không biết sau này hắn sẽ gặp phải chuyện gì?
Vương Đằng mở ‘đôi mắt Chân Thị’ để quan sát Đế tử, lực Hắc Ám trong cơ thể đối phương đã biến mất, chỉ còn một chút ý thức Hắc Ám cắm rễ sâu bên trong biển ý thức của hắn là dần dần ẩn đi không thấy nữa, như thể chưa từng tồn tại.
Ý thức Hắc Ám này rất đặc biệt, Vương Đằng có thể nhìn được nó là vì nó vừa lộ diện và chưa ẩn náu đi hoàn toàn.