Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, ngay cả ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn cũng không nhìn thấy.
Quân đội kiểm tra cũng không tìm ra bất cứ bất thường nào!
Không biết ý thức Hắc Ám kia làm điều đó bằng cách nào?
Lúc này, mấy người tướng quân Phục Tinh Lan hạ xuống, đi đến trước mặt Vương Đằng.
“Tướng quân!” Vương Đằng chào theo nghi thức quân đội.
“Ừ!” Tướng phân Phục Tinh Lan gật đầu, nhìn Vương Đằng, trong đôi mắt không giấu được tán thưởng: “Ngươi làm tốt lắm.”
“Cảm ơn tướng quân khích lệ!” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Đi thôi, đưa hắn về.” Trọng Sơn Vương bên cạnh nâng Đế tử đã bất tỉnh lên, nói.
Mấy người tướng quân Phục Tinh Lan gật đầu, không gian dao động, theo đó họ biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.
Khán giả im lặng, thổn thức không thôi.
Đó chính là Đế tử, nhưng xảy ra chuyện như vậy rồi, không biết tương lai sẽ như thế nào? Có còn lấy tư cách thiên kiêu xuất hiện trước mặt mọi người nữa hay không?
Cuộc chiến thiên tài tranh đã khép lại bằng cách ấy.
Tại khoảng không bên trên lục địa lôi đài, trên quả cầu ánh sáng xuất hiện thứ hạng của thí sinh.
Vương Đằng chễm chệ ở vị trí đệ nhất!
Vị trí đệ nhất này, Vương Đằng dùng thực lực để dành được, không có bất kỳ ai cảm thấy bất ngờ, cũng không một ai nghi ngờ.
Vương Đằng, xứng đáng với vị trí đệ nhất ấy!
Ở vị trí thứ hai là Đế tử, nhưng sau tên hắn còn có thêm hai chữ “chưa định”!
Những thứ hạng tiếp sau đã được quyết định từ trước, là tám người Langdon, nhị hoàng tử, Timothy, Lăng Dương Húc, Cơ Hạo Thần, Lãnh Thiên Tuyết, Tô Kiếm Thần và Nguyệt Kỳ Xảo!
Mười thứ hạng đầu đều ở đây!
Mọi người nhìn thứ hạng bên trên mà không ngừng bàn tán, nhiệt tình chưa vơi giảm.
Mà khi mọi người cho rằng cuộc chiến thiên tài tranh bá đã hoàn toàn chấm dứt.
Thì một ánh hào quang bay lên từ bên trong chiến thuyền cổ xưa của bảy đại học viện tinh không, hội tụ tại một chỗ, sau đó hóa thành một vật trông giống như cuộn giấy.
Không ai biết đó là gì, mọi người không khỏi sửng sốt.
“Gì thế kia?”
“Ai biết đâu, bay ra từ trong chiến thuyền của bảy đại học viện tinh không đó, chẳng lẽ có liên quan đến thiên tài tranh bá?”
“Liệu có phải lão quái vật nào đó xem xong trận đấu vừa rồi nên bay ra phổ cập kiến thức không nhỉ.”
“Chờ đã, ta đang cạy nắp quan tài của mình, chờ ta với.”
“Ủa đụ sao lại cạy nắp quan tài của mình.”
“Thiên tài tranh bá gay cấn quá, ta lỡ chôn mình xuống, giờ phải trở ra xem.”
“...”
...
Cả đám lố nhố bàn tán mà cực hiếm người biết cuộn giấy tỏa hào quang kia là gì.
Bên trong pháo đài khổng lồ của quân đội, tướng quân Phục Tinh Lan và mấy người Trọng Sơn Vương đang thương lượng về việc của Đế tử, đột nhiên nhìn thấy vật này khiến họ không khỏi sửng sốt.
“Thì ra là nó!”
Sau đó, trong mắt họ hiện lên sự sững sờ, dường như nhận ra cuộn giấy ấy.
Cùng lúc đó, khắp nơi trên đế quốc Đại Càn, không ít cường giả bị chấn động, hiển nhiên cũng nhận ra vật ấy.
Chẳng qua, chỉ có cường giả cấp Bất Hủ hoặc những ông già sống rất lâu trên đời mới biết được!
Bảo sao trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu lại không có ai biết chi tiết về vật thể này, bởi vì cường giả cấp Bất Hủ hay những lão khú đế sống không biết bao lâu trên đời không ra mặt lên tiếng.
Đám người nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần, Lãnh Thiên Tuyết và Lăng Dương Húc cũng giật mình trước cảnh tượng đột ngột này, họ đều ngẩng đầu nhìn.
“Đó là cái gì vậy?” Đám đông ồ lên.
Mọi người ở đây còn đang thắc mắc thì một ánh hào quang vàng chói đã bay ra từ trong cuốn giấy và phóng về phía Vương Đằng.
Nội tâm Vương Đằng lóe lên, hắn không né tránh mà tùy ý để tia sáng rơi vào người mình.
Mọi người kinh ngạc, không hiểu chuyện gì.
Phừng!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang ra từ bên trong cuộn giấy, sau đó như có ai cầm bút viết, một cái tên từ từ hiện ra bên trong cuộn giấy ánh sáng.
Vương Đằng!
Cái tên đó chính là Vương Đằng!!!
Hơn nữa, khi tên Vương Đằng hiện lên, bóng hình hắn cũng xuất hiện bên trong đó, giống như một chuỗi hình ảnh lần lượt hiện lên, ghi chép lại chiến tích của hắn trong cuộc chiến thiên tài tranh bá.
Việc ghi chép này bao gồm thể hiện của hắn ở năm cấm khu trong vòng đấu loại trực tiếp, cũng như thời gian lôi đài chiến, mỗi trận đấu của hắn đều ngoạn mục vô cùng, nhất là ghi chép lại cảnh tượng cuối cùng khi hắn đánh bại Đế tử ma hóa...
Đồng thời, bên trong ánh sáng ấy dường như cũng xuất hiện rất nhiều cái tên, sau mỗi một cái tên như ẩn như hiện một bóng người.
Những bóng người đó có chung một đặc điểm là đều còn rất trẻ, khí chất bất phàm, có thờ ơ, có cuồng ngạo, có dịu dàng, có lạnh lẽo... những đặc điểm cực kỳ rõ ràng mà chỉ cần liếc nhìn thôi đã có thể ghi nhớ, không thể nào quên.
Và tên của Vương Đằng xuất hiện ở trên đó, được đặt song song với họ!
Mọi người rung động, khó tin nhìn cuộn giấy kia, lúc này dường như rốt cuộc họ cũng biết cuộn giấy ấy dùng để làm gì.
“Vương Đằng, lưu danh Tinh bảng, để hậu thế chiêm ngưỡng!”
Âm thanh hùng hồn vang lên trong hư không.
Tên tuổi và bóng hình bên trong cuộn giấy dần dần tan biến, hóa thành vô số đốm sáng.
Cuối cùng, cuộn giấy khép lại, giọng nói kia cũng tan vào hư vô, như thể chưa từng xuất hiện.
“Lưu danh Tinh bảng!!!” Mọi người bần thần, trong đầu chỉ còn quanh quẩn câu nói vừa rồi.
Tuy đa phần mọi người không biết Tinh bảng là gì, nhưng nửa câu sau đã làm rõ tất cả.
Để hậu thế chiêm ngưỡng!
Kết hợp với những cái tên và bóng người bên trong cuộn giấy, còn ai không hiểu tiếng nói ấy biểu đạt ý gì.
“Các ngươi có thấy một cái tên rất quen thuộc bên trên Tinh bảng không!” Có người đột ngột hô lên.
“Mạnh Thiên U! Là Mạnh Thiên U!”
“Chính là thiên tài tuyệt thế Mạnh Thiên U của đế quốc Đại Càn vào năm mươi nghìn năm trước đấy hả?”
“Chính là nàng đó, bóng người phía sau cái tên vừa rồi chính là dáng vẻ hồi trẻ của Mạnh Thiên U, ta từng thấy rồi, nhất định không nhầm được.”
“Ta cũng từng thấy dáng vẻ lúc trẻ của Mạnh Thiên U!”
“Phong hoa tuyệt đại, đẹp quá!”
Có người nhận ra bóng người bên trong đó, lập tức bùng lên làn sóng bàn tán kinh thiên động địa.