Tiếc là tạm thời chưa có chỗ để sử dụng căn nguyên Hắc Ám này nên chỉ có thể xếp xó!
Vương Đằng chợt nghĩ, bản thân hắn sở hữu nhiều lực Hắc Ám vậy, hình như có hơi giống với Đế tử thì phải?
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng, phải chăng Đế tử cũng nắm giữ lực Hắc Ám, sau đó liệu có phải lũ chúng nó tự sinh ra ý thức Hắc Ám của bản thân hay không?
“Ặ~c!” Vương Đằng không khỏi rùng mình ớn lạnh, trong lòng có chút sợ hãi, hình như có hơi bị đáng sợ.
Nhìn kế cục của Đế tử, tâm tính của hắn chắc hẳn cũng không quá mạnh mẽ, nhưng đến cuối cùng chẳng phải vẫn bị lực Hắc Ám ảnh hưởng đến tâm trí đó hay sao.
Đáng sợ! Đáng sợ vãi!
Vương Đằng không dám nghĩ thêm nữa.
Một cái bong bóng thuộc tính cuối cùng là ‘Ma biến’, tổng cộng 6500 điểm, khá là nhiều!
Thuộc tính ‘Ma biến’ mà hắn có được từ trước không nhiều như vậy, cùng lắm chỉ một đến hai nghìn điểm, lúc này lại rớt một lúc 6500 điểm, xem ra Ma biến của Đế tử quả nhiên không tầm thường.
‘Ma biến’: 5200/50000 (viên mãn)
“Xịn thật, đang từ đại thành nhảy thẳng lên viên mãn.” Vương Đằng không khỏi giật mình.
Độ nắm giữ cao như thế!
Nếu hắn mà Ma biến thì khủng khiếp đến mức nào?
Mấy thứ kỳ quái vừa mới nghĩ lại xông ra lần nữa khiến nội tâm Vương Đằng có chút khó chịu.
Con đường này, càng đi càng tăm tối!
Tiên sư nó, giờ quay đầu có còn kịp không?
Quá nhiều mối nghi ngờ xoay quanh Đế tử khiến Vương Đằng tương đối băn khoăn với tình huống của bản thân.
Khi thực lực tăng lên, giờ đây Vương Đằng coi như đã thấy một phần chân tướng của vũ trụ, ví như lực căn nguyên, đó là quy tắc biến thành, chính là sức mạnh căn bản nhất của vũ trụ.
Nhưng hệ thống lại có được lực căn nguyên theo cách thức thông thường, chứng tỏ nó đã vượt qua tất cả những thứ này.
Vậy thì rốt cuộc nó là loại tồn tại nào nữa?
Vì sao nó xuất hiện?
Và tại sao lại chọn hắn?
Vương Đằng từng nghĩ đến những vấn đề này, nhưng vì thực lực còn thấp, không có được đáp án nên đành thôi.
Giờ cũng thế!
Vương Đằng không nghĩ sâu thêm nữa, nhặt xong hết số bong bóng thuộc tính, hắn trở về hội họp với nhóm nhị hoàng tử.
Trận đấu đã kết thúc, đã đến lúc họ rời khỏi Chiến tinh!
Tinh cầu này sẽ lại chìm vào yên lặng, chờ đợi cuộc chiến thiên tài tranh bá kế tiếp mở ra.
Đám người nhị hoàng tử nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt rất phức tạp.
Ban đầu, cứ tưởng mọi người là đồng loại, đều là thiên tài, cho dù thực lực có mạnh có yếu thì chung quy cũng không hơn kém quá nhiều.
Nhưng giờ họ nhận ra mình cả nghĩ quá rồi, đây rõ ràng là một con hổ trà trộn vào giữa đàn mèo.
Thoáng chốc, mọi người không biết nên nói sao.
“Sao các ngươi nhìn ta như vậy?” Vương Đằng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cười ha hả nói: “Không nhận ra nhau à?”
“Để ta xem có phải ngươi là quái vật đội lội người không nào.” Cơ Hạo Thần đi tới, muốn véo mặt Vương Đằng.
“Cút!” Vương Đằng cười mắng một tiếng.
“Piu!” Một bàn tay như ngọc bên cạnh đột nhiên véo lên cánh tay Vương Đằng rồi dứt ra.
“Auu!” Vương Đằng hít một hơi lạnh, nhìn về phía Thố Tiểu Bát đột ngột xuất hiện bên cạnh, đau đớn nói: “Lá gan của ngươi lại to ra rồi hả?”
Uổng phí thanh danh cả đời hắn, không ngờ lại bị con nhóc này nhân cơ hội tấn công thành công.
Nhưng lúc này hắn không cảnh giác nhiều lắm, mà Thố Tiểu Bát cũng không có địch ý nên mới ra tay được.
“Hi hi, hi hi... ta thử chút thôi mà.” Thố Tiểu Bát chột dạ thả tay ra, cười hì hì với Vương Đằng.
Vương Đằng cạn lời, con nhóc thỏ này nghịch ngợm thật đấy, lại không nhớ đòn đau, chắc là quên sạch bài học lần trước rồi.
Ánh mắt hắn không khỏi liếc về cái gáy của Thố Tiểu Bát, nghĩ thầm lúc nào lại cho nàng nếm mùi.
“Ngươi đừng có hòng đánh ta nữa.” Thố Tiểu Bát sợ hãi trốn ra sau.
Nguyệt Kỳ Xảo cũng hơi sợ Vương Đằng hiện giờ, nhưng nàng vẫn đứng ra che trước Thố Tiểu Bát, không chút yếu thế đối diện với Vương Đằng.
“Ha ha ha!” Lúc này, rốt cuộc mấy người nhị hoàng tử mới bật cười, bị dáng vẻ của Thổ Tiểu Bát chọc cười.
Vương Đằng cũng bất đắc dĩ lắm, trận đấu đã kết thúc, những người này đều không sợ hãi gì nữa.
Nhưng cũng phải thôi, họ không thù không oán, trận đấu đã chấm dứt, hắn cũng không còn có cớ để đập ~ gạch họ nữa.
“Ngươi cũng đáng gờm thật đấy, chiêu cuối cùng kia vận dụng lực không gian phải không.” Nhị hoàng tử cười một lúc rồi quay sang hỏi Vương Đằng.
“Đều nhìn ra được, cũng không có gì để giấu giếm cả.” Vương Đằng gật đầu.
“Nói vậy là ngươi có thiên phú không gian thật à!” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Ngươi đoán xem!” Vương Đằng cười nói.
“Lại đoán, sao ngươi cứ thích để người ta phải đoán vậy.” Nguyệt Kỳ Xảo câm nín, nguýt một cái xem thường.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, trở về trên vành đai thứ nhất.
Vương Đằng phát hiện một người vắng mặt thì khẽ ồ lên: “Langdon đi rồi à?”
“Chắc là đi với người của gia tộc Pylax rồi.” Nhị hoàng tử nhìn Vương Đằng một cái ẩn ý, nói.
“Chạy nhanh thật.” Vương Đằng thở dài nói: “Tiếc quá!”
Mọi người đầy vẻ kỳ quái, cái tên này vẫn còn nhớ nhung người của gia tộc Pylax à.
“Ồ, mà sao cũng không thấy tam hoàng tử đâu nhỉ?” Vương Đằng nhìn quanh quẩn bốn phía, lại thất vọng.
“...” Mọi người.
Cái tên này lòng dạ hẹp hòi thật đấy!
Tam hoàng tử người ta đã bị hành như thế trong trận đấu lúc trước mà Vương Đằng còn không chịu buông tha cho hắn, đây là chuẩn bị chế nhạo hậu trận chiến hay gì.
Vương Đằng lắc đầu, vỗ vai Gunter đứng bên cạnh, nói: “Cũng chỉ có ngươi là tương đối gan dạ, không sợ chết như họ, ta là loại người có thù tất báo như thế hay sao, trận đấu đã kết thúc, ta còn có thể làm gì họ được chứ, thật là khiến ta đau lòng mà.”
Cả người Gunter run rẩy, cơ thể đã khôi phục bình thường khẽ rùng lên, dù không nói gì nhưng trong lòng đã bắt đầu điên cuồng phỉ nhổ.
Đẹt mẹ ngươi chính là người như thế đó!
“Đừng có sáp lại gần ta, ta không quen ngươi.” Trong lòng hắn run như cầy sấy mà ngoài miệng thì hừ lạnh rồi né sang một bên.