“Ha ha ha... Các ngươi có khuyên nữa cũng vô dụng. Đây là quyết định của chính Vương Đằng, chúng ta cần tôn trọng hắn.” Tư Không Đệ Nhị cười to nói: “Vương Đằng, ngươi yên tâm, với thiên phú của ngươi, đến với học viện Tinh Không thứ bảy chắc chắn sẽ nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất.”
“Ngươi... Haiz!” Cung Hàn nhìn Vương Đằng, thất vọng thở dài, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nếu ngươi đã chọn như thế thì chúng ta cũng không nên nói gì nữa. Nhưng nếu có một ngày ngươi hối hận, học viện Tinh Không thứ nhất chúng ta luôn chào đón ngươi.”
Vương Đằng nhìn hắn hơi giật mình. Như thế cũng được sao?
Đừng nói là hắn, ngay cả đám người Tư Không Đệ Nhị, Nam Hi cũng kinh ngạc không thôi.
Có thể làm được như thế, chứng minh Cung Hàn coi trọng Vương Đằng tới mức nào. Nếu không hắn đời nào đưa ra lời hứa hẹn gần như phá vỡ quy tắc như thế!
Ngay sau đó Nam Hi, Ông lão và các giám thị khác cũng lao nhao tỏ thái độ. Nếu sau này Vương Đằng muốn rời khỏi học viện Tinh Không thứ bảy, học viện của bọn họ cũng sẽ tiếp nhận hắn.
Đám người tướng quân Phục Tinh Lan, Trọng Sơn Vương, Nhị hoàng tử đều ngạc nhiên nhìn một màn như vậy.
Chưa từng có ai nhận được đãi ngộ thế này!
“Đa tạ các vị giám thị!” Vương Đằng biết đây là lời hứa hẹn quan trọng tới mức nào, thực sự cảm động trong lòng, chân thành bái các vị giám thị một cái.
Sau khi Vương Đằng đưa ra lựa chọn, đám người Nhị hoàng tử cũng lần lượt lựa chọn học viện Tinh Không mình muốn.
Lựa chọn của mỗi người không giống nhau, xem ra bọn họ đều có cân nhắc riêng trong lòng.
Nhưng chuyện khiến Vương Đằng cảm thấy bất ngờ chính là việc Nguyệt Kỳ Xảo và hắn cùng chọn học viện Tinh Không thứ bảy!
Điều này làm Tư Không Đệ Nhị vui mừng khôn xiết. Ngày xưa thì nhận được học viên đã coi như không tệ rồi, lần này còn nhận được hai người, trong đó còn có một người Vương Đằng là yêu nghiệt cấp bậc thiên tài trên tin bảng.
Có thể nói hắn rất đắc chí, ánh mắt quét qua mấy vị giám thị khác, sống lưng thẳng hơn rất nhiều.
Vương Đằng thấy bộ dạng này của hắn không khỏi bật cười lắc đầu. Tính tình vị giám thị này thật đúng là tùy ý, không hề che giấu điều gì.
Sau đó hắn lại âm thầm liếc Nguyệt Kỳ Xảo, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này Nguyệt Kỳ Xảo đang thấp giọng nói chuyện với Lãnh Thiên Tuyết, hình như cũng không chú ý tới ánh mắt của Vương Đằng.
“Các ngươi có một tháng để xử lý chuyện cá nhân, trong vòng một tháng phải tới học viện Tinh Không của mình báo cáo.” Lúc này Cung Hàn lên tiếng nói.
“Một tháng sao?” Mọi người hơi giật mình. Thời gian không nhiều vì thời gian bọn họ di chuyển trong vũ trụ cũng không ít.
Vương Đằng nhíu mày. Chút thời gian như vậy hắn có thể làm gì? Ngay cả Đế tinh của đế quốc Đại Càn cũng không thể quay về.
“Sau khi xử lý chuyện cá nhân xong, các ngươi có thể báo cho học viện thông qua đồng hồ trí năng. Học viện sẽ phái chiến thuyền tới đón các ngươi đi.” Cung Hàn nói lần nữa.
“Vâng!” Trong mắt mọi người hiện lên sự kinh ngạc. Sau đó nghĩ tới sự thần bí của bảy đại học viện tinh không, nếu bọn họ không có chiến thuyền của học viện dẫn đường e là không tìm được vị trí. Học viện sắp xếp như thế là hợp lý cho nên bọn họ nhanh chóng đồng ý.
“Được rồi, không còn việc gì nữa, chúng ta cũng nên đi về rồi.” Cung Hàn vung tay lên, cười nói.
“Sao các vị giám thị không ở lại thêm mấy ngày nữa?” Tướng quân Phục Tinh Lan lên tiếng giữ lại, nói.
“Không được, chúng ta còn phải về phục mệnh.” Cung Hàn lắc đầu, nói.
“Vậy chúng ta tiễn các vị.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.
Đang nói chuyện thì mấy vị tồn tại cấp Bất Hủ đã biến mất bên trong phòng điều khiển chính, chỉ để lại từng đợt dao động không gian yếu ớt lan ra.
Đám người Nhị hoàng tử thậm chí còn không cảm nhận được dao động không gian yếu ớt như vậy, chỉ có Vương Đằng mang thiên phú không gian mới nhận thấy.
Hắn lại cảm thán sự mạnh mẽ của cường giả cấp Bất Hủ thêm lần nữa!
“Ở trước mặt các giám thị, đến cả thở ta cũng không dám nữa.” Cơ Hạo Thần duỗi lưng một cái, thở ra một hơi dài, nói.
“Sao ngươi lại nhát như vậy!” Vương Đằng nhìn hắn một cái.
“Ta nhát?” Cơ Hạo Thần nổi giận: “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, được cả bảy giám thị coi trọng sao? Đừng có nói chuyện mà không biết nghĩ.”
“Nhát chính là nhát, kiếm cớ gì chứ.” Vương Đằng khinh bỉ.
“Ta...” Cơ Hạo Thần buồn bực.
“Ha ha ha...” Đám người Nhị hoàng tử, Timothy không nhịn được cười to.
“Thật ra thì các giám thị vẫn rất coi trọng mọi người. Chẳng phải vừa nãy mọi người nhận được lời mời từ bảy đại học viện tinh không đấy sao.” Ánh mắt Nhị hoàng tử nhẹ chớp, nói.
“Đúng vậy, trên đồng hồ trí năng họ còn phát ra tin tức khác nữa.” Timothy gật đầu nói.
“Sao ta không có?” Vương Đằng sửng sốt, nhìn đồng hồ trí năng của mình, trừ giới thiệu của bảy đại học viện tinh không thì thực không còn tin tức gì cho hắn nữa.
“Chiêu mộ ngươi như thế còn chưa đủ sao? Các vị giám thị đều mở miệng nói hết rồi.” Cơ Hạo Thần tức giận nói.
“Haiz~” Vương Đằng thở dài, lắc đầu nói: “Quá ưu tú cũng không nên, ta và các ngươi luôn không hợp nhau. Như thế này khiến ta rất buồn phiền.”
“...” Mọi người đều câm lặng.
Mẹ nó không phải là quá ưu tú mà là quá thanh tú rồi!
“Chỉ có một tháng, hình như chúng ta cũng chẳng kịp làm gì.” Lúc này Nguyệt Kỳ Xảo bên cạnh nói.
“Không cần lo, quân đội sẽ dùng phi thuyền cấp Bất Hủ đưa các ngươi về xử lý việc riêng.” Nhị hoàng tử cười nói.
“Phi thuyền cấp Bất Hủ!” Đám người Nguyệt Kỳ Xảo, Lăng Dương Húc sửng sốt.
“Không phải xem thường bản thân. Bây giờ mọi người đều là top mười của thiên tài tranh bá, thân phận nay đã khác trước rồi.” Nhị hoàng tử nói.
“Đãi ngộ cũng cao hơn rồi.” Vương Đằng thở dài nói. Hắn cũng mới biết lọt vào top mười thiên tài tranh bá lại tốt đến thế.
“Tất nhiên rồi. Hiện giờ các ngươi đều là võ giả thiên tài đáng quý của đế quốc Đại Càn, dùng phi thuyền cấp Bất Hủ không chỉ để các ngươi thuận tiện di chuyển mà còn bảo vệ mọi người an toàn.” Nhị hoàng tử giải thích.
“An toàn?” Vương Đằng nghi ngờ nhìn Nhị hoàng tử.