Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2142 - Chương 2142. Giáo Huấn Nhỏ! (2)

Chương 2142. Giáo huấn nhỏ! (2)
Chương 2142. Giáo huấn nhỏ! (2)

“Cẩn thận là chuyện tốt. Ta thấy Lâm Sơ Hàm trưởng thành hơn không ít.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Đúng thế. Đã khá hơn lúc non nớt trước kia rất nhiều, là một lính đánh thuê đạt yêu cầu rồi. Nếu không phải thực lực quá thấp, hoàn toàn có thể tự một ra ngoài rèn luyện.” An Lan nói.

“Chỉ sợ gặp chuyện ngoài ý muốn.” Vương Đằng lắc đầu nói.

“Đúng rồi, lần này ta đi theo đám bọn họ tới một tinh cầu, cũng có thu hoạch.” An Lan đột ngột nói.

“A?” Vương Đằng hết sức ngạc nhiên.

“Một loại khoáng thạch!” An Lan cười nói: “Là nguyên liệu cần thiết để ta tấn thăng lên cấp Giới Chủ.”

“Thật hay giả vậy?” Vương Đằng càng ngạc nhiên hơn.

Nguyên liệu có thể giúp An Lan tấn thăng cấp Giới Chủ tuyệt đối không phải loại bình thường. Không ngờ hắn theo Lâm Sơ Hàm ra ngoài còn có được thu hoạch như thế này.

“Đương nhiên là thật!” An Lan nói.

“Đây là vận may phân chó gì chứ!” Vương Đằng không nhịn được nói.

“Có thể nói chuyện tử tế không hả.” Sắc mặt An Lan tối sầm.

“Ha ha ha, ta nên chúc mừng ngươi.” Vương Đằng cười lớn, hỏi: “Vậy khi nào ngươi có thể tấn thăng lên cấp Giới Chủ?”

“Còn sớm quá, sao mà nhanh như vậy được. Chỉ là nguyên liệu cần thiết để tấn thăng có hàng chục ngàn loại, đặc biệt có loại vô cùng đặc thù, rất khó tìm, lần này thật vất vả mới gặp được một loại thôi.” An Lan lắc đầu nói.

Chuyện thăng cấp của tộc Cơ Giới rất đặc biệt, ngoại trừ cảm ngộ và nguyên lực ra, còn cần thông qua phương thức đặc biệt để hấp thu các loại khoáng thạch kim loại, giúp thân thể của bọn họ đạt tới cấp Giới Chủ.

Cũng giống như loài người tu luyện, cảm ngộ và nguyên lực đạt tới mức yêu cầu của thăng cấp, thân thể cũng phải được nâng cao tương ứng, nếu không sẽ xuất hiện vấn đề lớn.

“Ngươi nói cho ta biết những nguyên liệu cần thiết đó, ta sẽ để ý giúp ngươi.” Vương Đằng nói.

“Ha ha, ta chờ lời này của ngươi lâu rồi.” An Lan cũng không khách khí, cười ha ha nói.

Hắn đi theo Vương Đằng là hy vọng có thể thông qua Vương Đằng nhận được tài nguyên tu luyện, trợ giúp tu luyện thân thể.

Dẫu sao tộc Cơ Giới bọn họ tu luyện cần tiêu tốn không ít tài nguyên khan hiếm, mà hắn lại nghèo kiết xác, thế nên đi theo Vương Đằng là lựa chọn tốt nhất.

Sau đó An Lan tự đưa những nguyên liệu cần thiết cho Vương Đằng.

Vương Đằng nhìn qua mấy lần, quả thực hơi kinh ngạc, mức độ hiếm của những loại này nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Được rồi, nếu gặp phải những loại này, ta sẽ giúp ngươi lấy.” Vương Đằng gật đầu, trả lại tư liệu.

Đồng thời nhắc nhở Viên Cổn Cổn, nếu gặp được thì nhắc hắn.

“Ta không quấy rầy ngươi nữa, vị hôn thê của ngươi ra rồi.” An Lan cười cười, bóng người biến mất ngay tại chỗ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lâm Sơ Hàm rực rỡ hẳn lên xuất hiện trước mặt Vương Đằng, nàng mặc chiếc quần dài màu trắng, tôn lên dáng người vô cùng duyên dáng.

“Vừa nãy ngươi nói chuyện với ai thế?”

Lâm Sơ Hàm đi vào phòng khách, nhìn xung quanh không thấy ai, tò mò hỏi.

“À, là một người bạn của ta, vừa mới đi rồi.” Vương Đằng cười nói.

“Bạn của ngươi tới tìm có phải có việc quan trọng gì không, nếu không thì ngươi đi trước đi?” Lâm Sơ Hàm quan tâm hỏi.

“Có thế nào cũng không quan trọng bằng ngươi.” Vương Đằng nói.

Sắc mặt Lâm Sơ Hàm đột nhiên trở nên kỳ quái, nàng nhìn hắn.

“Nhìn ta như vậy làm gì?” Vương Đằng buồn bực hỏi.

“Miệng ngươi ngọt như vậy từ khi nào hả?” Khuôn mặt Lâm Sơ Hàm đầy nghi ngờ, sau đó lạnh lùng quát: “Nói, có phải ở bên ngoài gặp rất nhiều phụ nữ không?”

Lúc trước xem trận chiến thiên tài tranh bá, nàng cảm thấy với tính thẳng nam siêu cấp cứng rắn của Vương Đằng chắc sẽ không có người phụ nữ nào thích, nhưng bây giờ nàng thấy có gì đó không đúng, sao miệng người này đột nhiên giống như được bôi mật vậy chứ.

Mật này không phải nàng bôi, vậy thì nhất định là do những người phụ nữ khác bôi.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Vương Đằng giật thót trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Ta là người rất chung thuỷ, không thể cho những người phụ nữ khác có cơ hội.”

Lâm Sơ Hàm đến gần, nhìn vào mắt của hắn, giống như muốn nhìn xem hắn có nói láo hay không.

Vương Đằng không hề nháy mắt, tràn đầy chân thành, sau đó chợt nghiêng về phía trước, ngăn miệng Lâm Sơ Hàm.

Khi phụ nữ nghi ngờ, không cần cố gắng thuyết phục nàng, chỉ cần hôn là được.

“A~” Lâm Sơ Hàm bị tập kích bất ngờ, sợ hết hồn, đẩy hắn, cả người mềm nhũn.

Sau một lúc lâu hai người mới tách nhau ra.

Mặt Vương Đằng đầy ý cười nhìn Lâm Sơ Hàm, hắn cũng không nói chuyện.

Lâm Sơ Hàm khẽ thở dốc một hơi, khuôn mặt ửng đỏ, bị hắn nhìn làm cho ngại ngùng, không nhịn được lườm hắn.

“Đi thôi, ra ngoài đi dạo một lát. Hành tinh Ngọc Minh này ta còn chưa từng đi dạo qua.” Vương Đằng đứng lên, nói.

“Được!” Lâm Sơ Hàm sửa sang lại áo quần hơi xốc xếch, rất tự nhiên khoác cánh tay Vương Đằng.

Hai người trực tiếp đi ra ngoài, đi dạo trong thành Ngọc Minh, mua các loại quần áo, trang sức, đồ trang điểm,… vân vân. Vì đền bù cho Lâm Sơ Hàm, cái gì Vương Đằng cũng mua hết.

May mà có nhẫn không gian, nếu không nhiều đồ như thế dù hắn có lấy ra Bát Tí Ma thể cũng không đủ đựng.

Vĩnh viễn không nên xem thường sức chiến đấu của phụ nữ.

“Ồ, là thương hội của gia tộc Morbon!” Lâm Sơ Hàm đột nhiên dừng bước, nói.

“Gia tộc Morbon?” Trái lại Vương Đằng chưa từng nghe tới gia tộc này, không khỏi nhìn theo ánh mắt của Vương Đằng.

Lúc này bọn họ đang đứng ở bên ngoài một trung tâm mua sắm, bên cạnh một thương nghiệp sầm uất.

Mà hướng Lâm Sơ Hàm nhìn nằm bên tay trái bọn họ. Đó là một cao ốc có kiểu dáng kỳ lạ, phía trước nó là ký hiệu hình bầu dục khổng lồ, giống như hai văn tự của ngôn ngữ cổ xưa.

Toà cao ốc vô cùng xa hoa, bề ngoài đẳng cấp khiến người khác liếc mắt một cái cũng biết đó là nơi vô cùng sang trọng.

“Gia tộc Morbon này rất nổi tiếng à?” Vương Đằng hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói, đây là một đại thương hội trải rộng khắp các quốc gia vũ trụ lớn, thực lực vô cùng mạnh, chủ yếu là ở nơi này của bọn họ có thể thấy được những hàng hoá từ các quốc gia vũ trụ khác, thế nên rất nhiều người đổ xô tới đây.” Lâm Sơ Hàm cười nói.

Hết chương 2142.
Bình Luận (0)
Comment