“Có thể hiểu. Chúng ta cho rằng nàng nhiều lắm chỉ là dòng chính của một đại gia tộc nào đó của hành tinh Ngọc Minh này, ai mà ngờ thân phận của nàng lại khủng khiếp đến thế. Bá tước Vương Đằng nắm trong tay cả tinh hệ Ngọc Lan, những gia tộc kia sao có thể sánh được.” Tiết Phi tức giận nói.
“Không biết quà tặng nhỏ Bá tước Vương Đằng đưa là cái gì? Thật mong đợi!” Có mấy võ giả nữ tiến tới cùng nhau thảo luận nồng nhiệt.
Lúc này Tiết Phi chú ý tới Isaiah bên cạnh vẫn không nói chuyện, mắt lộ ra vẻ thương hại. Người này thật đáng thương, thích ai không thích, hết lần này tới lần khác lại đi thích người căn bản không cùng thế giới với hắn, huống chi còn là vị hôn thê của vị kia.
Hơn nữa bọn họ đều biết lòng dạ Isaiah không đứng đắn, cũng không phải vì cái gọi là tình yêu.
Coi như cho hắn một bài học đi.
“Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, Lâm Sơ Hàm không phải là người ngươi có thể nhớ thương.” Tiết Phi vỗ bả vai đối phương, nói.
Song...
“Phụt!” Isaiah chợt phun ra máu, khí tức toàn thân suy sụp.
Mọi người không khỏi sợ hãi.
“Ngươi làm sao vậy?” Dewar vội vàng đỡ lấy hắn, hỏi.
“Ta không sao.” Sắc mặt Isaiah tái nhợt khoát tay áo, hắn miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, nói: “Ta đi về trước.”
Nói xong không đợi mọi người đáp lại, hắn đã lảo đảo đi về phía xa.
Không ít người chú ý tới, ánh mắt của hắn đầy cảm xúc hoảng sợ, hối hận,… vân vân, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.
“Có phải vị kia động tay không?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Chắc là thế, trừ hắn ra có thể là ai chứ?” Dewar nuốt nước miếng, hơi sợ hãi nói.
“Xem ra không phải hắn không biết gì về chuyện của chúng ta.” Tiết Phi cười khổ nói: “Cũng khó trách, người có thân phận giống như hắn sao có thể yên tâm để cho Lâm Sơ Hàm một mình đi ra ngoài rèn luyện, chắc chắn là có thủ đoạn bảo vệ khác.”
“Vậy cũng do Isaiah gieo gió gặt bão rồi. Lúc nào tâm tư cũng không đứng đắn. Nay đụng phải người không nên đụng, chỉ e dù chưa làm chuyện gì, chỉ với chút tâm tư nhỏ thôi cũng đủ để hắn rơi vào vực sâu không đáy rồi.” Dewar lắc đầu nói: “Nhưng thực lực của Bá tước Vương Đằng đúng là kinh khủng, chúng ta cũng không phát hiện hắn ra tay lúc nào.”
“Đây chính là thực lực của người đứng đầu trận chiến tranh bá thiên tài sao? Thật sự đáng sợ, sợ rằng muốn giết hết chúng ta, chúng ta tuyệt đối không kịp phản ứng.” Những người khác hoảng sợ nói.
“Thôi, đi thôi, chuyện này chúng ta không quản được.” Tiết Phi nói: “Nếu đối phương không giết Isaiah, có lẽ chỉ muốn cho hắn một bài học thôi, sẽ không ra tay lần nữa đâu.”
“Đúng.” Dewar gật đầu, dạy dỗ những võ giả cấp Hành Tinh ở phía sau: “Có thấy chưa, thay vì lòng dạ không đứng đắn, chi bằng đi tu luyện thật tốt cho ta, nếu không cuối cùng cũng có lúc đụng phải tấm sắt.”
“Rõ!” võ giả cấp Hành Tinh phía sau đáp không ngớt lời.
...
Sự việc xen vào giữa chừng của phân đội nhỏ đoàn lính đánh thuê Chiến Nham không khiến Vương Đằng để trong lòng. Đối với Isaiah, hắn chỉ giáo huấn đối phương một chút mà thôi.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã phát hiện ánh mắt đối phương nhìn Lâm Sơ Hàm có gì đó không đúng.
Hơn nữa dựa vào tình hình đùa bỡn của nhóm người lúc nãy, hắn đã nhận ra.
Mẹ nó có kẻ lại dám thương nhớ củ cải trắng nhà hắn, đúng là chán sống.
Không trực tiếp ra tay với bọn họ đã coi như nể mặt Lâm Sơ Hàm lắm rồi, đã rất kiềm chế rồi.
“Ngươi trở về từ khi nào?” Lâm Sơ Hàm ở bên hỏi.
“Về hai ba ngày rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Dự định ở lại mấy ngày?” Lâm Sơ Hàm lại hỏi.
“Ngươi muốn ta ở lại mấy ngày?” Vương Đằng không trả lời mà quay đầu cười, hỏi ngược lại.
“Ta muốn ngươi ở lại một năm ngươi có thể ở một năm sao?” Lâm Sơ Hàm liếc hắn một cái.
“Như vậy, xem ra có người nào đó rất nhớ ta, không nỡ để ta đi.” Vương Đằng trêu đùa, nói.
“Ai không nỡ để ngươi đi, ta không hề.” Lâm Sơ Hàm nghiêng đầu, vuốt tóc mai trên trái, mạnh miệng nói.
“Thế ngày mai ta đi vậy.” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Ngươi chỉ ở lại có một ngày sao?” Lâm Sơ Hàm giật mình.
“Ha ha ha...” Vương Đằng không khỏi cười lớn, cười nhạo nói: “Còn nói không phải không nỡ xa ta.”
“Ngươi... Hừ!” Sao Lâm Sơ Hàm lại không biết Vương Đằng đang trêu nàng, không nhịn được hừ khẽ một tiếng.
“Được rồi, được rồi, lần này học viện Tinh Không cho ta một tháng, nhưng nhiều nhất ta chỉ ở lại mấy ngày thôi.” Vương Đằng vội vàng nói.
Lâm Sơ Hàm không nói gì nhưng trong mắt toát ra vẻ vui mừng.
Vương Đằng liếc thấy niềm vui trên khuôn mặt Lâm Sơ Hàm, nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Đợi lát dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon.” Vương Đằng nói.
“Ta muốn ngươi làm cho ta ăn.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Ái chà, yêu cầu cao như vậy sao!” Vương Đằng buồn cười nhìn nàng, nói.
“Sao, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đồng ý với ta được sao?” Lâm Sơ Hàm bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: “Ta làm nhiệm vụ ở bên ngoài, ngay cả một bữa cơm cũng không kịp ăn no...”
“Được rồi! Được rồi! Được rồi!” Vương Đằng vội vàng dừng lời nói của nàng: “Yêu cầu của ngươi, ta đồng ý rồi.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Sơ Hàm giơ chữ V trong lòng (^-^)!
Không bao lâu sau, hai người trở lại trang viên.
Bởi vì Lâm Sơ Hàm vừa làm nhiệm vụ mới về, gió bụi mệt mỏi, thế nên đi rửa mặt mũi trước.
Vương Đằng đứng ở bên trong sảnh lớn, cười nói với không khí bên cạnh:
“An Lan, đã lâu không gặp!”
Không gian xung quanh khẽ giật mình, một bóng người mặc áo bào đen chậm rãi hiện ra, hắn tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt đặc thù của tộc Cơ Giới.
“Thực lực của ngươi ngày càng mạnh rồi, có thể phát hiện ra ta.” An Lan ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, cười nói.
“Chuyện này có tính là gì, ngươi quên mất thiên phú không gian của ta rồi à.” Vương Đằng nói.
“Cũng đúng.” An Lan sờ sờ đầu.
“Trong khoảng thời gian này ngươi cực khổ rồi.” Vương Đằng cảm kích nói.
“Không có gì. Thật ra thì ta cũng không làm gì cả, đi theo rèn luyện cũng được.” An Lan nói: “Những người lính đánh thuê này rất cẩn thận, bình thường sẽ không gặp chuyện gì quá nguy hiểm, trừ những tình huống bất ngờ.”