Isaiah kinh ngạc vô cùng, không rõ vì sao Lâm Sơ Hàm thay đổi nét mặt nhanh như thế.
Song, Lâm Sơ Hàm không thèm để ý phản ứng của Isaiah, nàng quay phắt người lại, chỉ thấy một thanh niên với mái tóc đen tuyền đang đi từ xa tới, là người mà nàng không thể thân thuộc hơn.
Mà khi những người khác nhìn thấy thanh niên ấy thì họ đều trợn tròn mắt khó tin.
Đây là... người kia mà họ biết kia ư?
Họ không nhìn nhầm chứ?
Trong lòng Isaiah nổi sóng dữ dội, nhớ lại muôn vẻ phản ứng của Lâm Sơ Hàm khi xem cuộc chiến thiên tài tranh bá thì tia may mắn cuối cùng trong lòng hắn cũng tan biến.
“Lâu rồi không gặp, không ôm một cái à?” Vương Đằng đến gần, dang rộng hai tay về phía Lâm Sơ Hàm, cười hì hì nói.
Lâm Sơ Hàm lao vào giữa vòng tay của Vương Đằng, ghì chặt lấy hắn.
“Ta nhớ ngươi!”
Một giọng nói rầu rĩ bật ra khỏi miệng nàng.
Vương Đằng sững người một lúc rồi vòng tay ôm nàng thật chặt.
Choang!
Mặt mày Isaiah trắng bệch, dường như hắn nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
“Các ngươi chính là đồng đội của Sơ Hàm sao?”
Vương Đằng đứng trước mặt mọi người của phân đội nhỏ đoàn lính đánh thuê Chiến Nham hỏi.
Lúc này hắn đã tách khỏi Lâm Sơ Hàm.
Lâm Sơ Hàm đứng phía sau hắn, khẽ cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, có vẻ ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên nàng ôm Vương Đằng trước mặt mọi người.
Mọi người trong phân đội nhỏ của đoàn lính đánh thuê Chiến Nham vô cùng ngạc nhiên, giống như thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi vậy.
Đó là Lâm Sơ Hàm trong trẻo lạnh lùng đó sao?
Dáng vẻ thẹn thùng như thế, quả thực rất giống một cô vợ nhỏ.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại bình tĩnh.
Người đàn ông đang đứng trước mặt họ lúc này không phải là người bình thường.
Bọn họ đã nhận ra người trước mắt chính là Vương Đằng vô song, người đã đánh bại vô số võ giả thiên tài trong trận chiến thiên tài tranh bá để đứng lên vị trí thứ nhất.
Một nhân vật truyền kỳ như vậy đột nhiên đứng trước mặt bọn họ, mọi người vô cùng chấn động, cảm thấy rất không chân thực.
Nhưng e là chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến cho Lâm Sơ Hàm lộ ra mặt mềm yếu như vậy.
“Rất cảm ơn mọi người đã chiếu cố tới vị hôn thê của ta!” Vương Đằng không đợi mọi người lên tiếng, tiếp tục nói.
“Vị... vị hôn thê?!” Mọi người hoảng sợ.
Sắc mặt Isaiah càng trắng bệch, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Ngươi quá khách sáo rồi.” Võ giả cấp Hằng Tinh trong đội ngũ tên là Tiết Phi lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Chúng ta đều là đồng đội, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, huống chi Lâm Sơ Hàm ở trong đội cũng rất quan trọng, chúng ta nhận được không ít sự trợ giúp của nàng.”
Võ giả cấp Hằng Tinh này không hổ là người dẫn đội, nói chuyện chu đáo, vừa không phủ nhận tầm quan trọng của đội ngũ bọn họ, vừa làm sáng tỏ vị trí của Lâm Sơ Hàm.
Như vậy chẳng những có thể khiến Vương Đằng sinh lòng cảm kích với bọn họ, dù là một ít thiện cảm thôi cũng đủ rồi.
Đồng thời sẽ không đắc tội Lâm Sơ Hàm, nếu nói nàng không hề trợ giúp chút nào chẳng phải là phủ nhận giá trị của nàng sao.
Lâm Sơ Hàm có quan hệ như vậy với Vương Đằng, đắc tội Lâm Sơ Hàm không hề có lợi cho bọn họ.
Dù sao nếu có thể nắm được Lâm Sơ Hàm vậy có lẽ tiểu đội của bọn họ có thể ôm bắp đùi của quý tộc mà lên.
Cho dù làm vật trang trí thôi cũng đủ rồi.
Tồn tại giống như Vương Đằng, chỉ cần rỉ ra từ kẽ tay một tý lợi ích thôi cũng đủ để bọn họ được rất nhiều ích lợi rồi.
Đây chính là nỗi bi ai của võ giả bình thường!
“Xem ra chuyến đi rèn luyện trong thời gian này rất có ích với ngươi.” Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm một cái, cười nói.
“Tất nhiên, ta đã là võ giả cấp Hành Tinh lục giai rồi.” Vương Đằng giương cổ lên, hơi kiêu ngạo nói.
“Cấp Hành Tinh lục giai, tăng lên rất nhanh đó.” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
Vừa nãy chưa kịp dùng 'đôi mắt Chân Thị' để xem tu vi của Lâm Sơ Hàm, bây giờ nhìn lại phát hiện thực lực của nàng đúng là tăng lên rất nhiều, vượt xa lúc trước.
Lâm Sơ Hàm được Vương Đằng khen ngợi, vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ bình thản. Nàng không hề biết ở trong mắt Vương Đằng đó lại là vẻ kiêu ngạo đáng yêu.
Xem ra mỗi người con gái đều có chứa thuộc tính kiêu ngạo đáng yêu!
Vương Đằng thầm cười một tiếng trong lòng, cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của nàng, nhìn đám người Tiết Phi nói: “Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy chúng ta cáo từ.”
“Được! Được!” Đám người Tiết Phi cuống quýt đáp lời, căn bản không dám nhắc lại chuyện tụ họp lúc trước.
Bọn họ không cần nghĩ cũng biết, Lâm Sơ Hàm từ chối tụ họp cùng bọn họ là vì muốn ở bên Vương Đằng nhiều hơn, bây giờ mà đi làm bóng đèn thì đúng là không có mắt nhìn.
“Sau này ta sẽ cho người mang tặng các ngươi một ít quà, coi như là cảm ơn các ngươi.” Vương Đằng nói.
Đến rồi! Đến rồi!
Trong lòng đám người Tiết Phi rất vui mừng, nhưng ngoài miệng lại vội vàng nói: “Ngươi không cần làm vậy. Chúng ta là đồng đội của Lâm Sơ Hàm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
“Không cần khách khí, coi như là chút tấm lòng của ta.” Vương Đằng cười, cũng không chờ bọn họ từ chối, khoát tay áo, đưa Lâm Sơ Hàm tới xe bay năng lượng phù văn.
Đám người Tiết Phi, Isaiah nhìn bọn họ đi lên xe bay năng lượng phù văn, cho đến khi biến mất trên không trung mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn nhau, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
“Hô~” Mọi người thở dài một hơi.
“Khí thế của Bá tước Vương Đằng thật sự ép ta không thở nổi.” Tiết Phi xoa xoa cái trán chẳng biết đổ mồ hôi từ khi nào, lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
“Đúng vậy, khí thế quá mạnh mẽ, căn bản không hề giống võ giả cấp Hằng Tinh.” Dewar nói.
“Người ta là Bá tước của một đế quốc, ngay cả Đế tử cũng đánh không bỏ sót, đế quốc còn khen thưởng hắn, có thể giống nhau sao.” Tiết Phi lắc đầu nói.
“Bá tước, chúng ta nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.” Một võ giả cấp Hành Tinh trẻ tuổi nói.
“Không ngờ Lâm Sơ Hàm lại còn có thân phận như thế. Ngay từ đầu ta đã thấy nàng không tầm thường rồi mà.” Một gã võ giả cấp Hành Tinh khác nói.