Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2139 - Chương 2139. Ta Nhớ Ngươi! (2)

Chương 2139. Ta nhớ ngươi! (2)
Chương 2139. Ta nhớ ngươi! (2)

Vương Đằng gật đầu, càn quét sạch món ngon trên bàn, xong ợ một cái.

Đồ ăn trên bàn đủ cho mấy người ăn mà một mình Vương Đằng quất hết, sức ăn của võ giả quả là khủng khiếp.

Sau đó hắn quay lại phòng tu luyện, tiếp tục tu luyện.

...

Bên kia, sau khi Trang Thái Huyền về đến gia tộc, nàng liên hệ trực tiếp với Clara.

Vũ trụ hư cấu.

Trong căn phòng tiếp khách xa hoa, Clara mặc bộ lễ phục gợi cảm, ngồi trên chiếc ghế sa lon sốt ruột đợi chờ.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trang Thái Huyên đi vào.

“Tiểu Huyên, sao rồi?” Clara đứng bật dậy từ trên ghế, chạy ra đón.

“Đừng nói nữa, chị Clara, lần này ngươi hại ta rồi.” Trang Thái Huyên nén giận nói: “Cha ta đưa ta đến tận quý phủ của Bá tước Vương Đằng kia để xin lỗi, ta không ngờ một chuyện cỏn con như thế mà lại rùm beng đến mức độ này.”

“Hả!” Clara bàng hoàng, nói: “Làm sao có thể như thế?”

“Chúng ta đều đánh giá thấp sức nặng của vị Bá tước Vương Đằng này rồi, cha ta không dám đắc tội với đối phương một chút nào.” Trang Thái Huyên ngồi phịch xuống ghế salon, ngả cả người vào, chán nản nói.

Vẻ mặt Clara khó đoán, thở dài nói: “Sức nặng của Bá tước Đế quốc, quả là không phải đối tượng mà gia tộc Trang thị các ngươi đắc tội được, chuyện lần này do ta suy xét không chu toàn, Tiểu Huyên, ta rất xin lỗi, ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

“Thôi quên đi! Quên đi!” Trang Thái Huyên trông thấy dáng vẻ của nàng thì thâm tâm cũng không đành lòng, xua tay nói: “Chuyện này coi như xong, vị Bá tước Vương Đằng kia cũng không để bụng, chẳng qua là cha ta lo lắng thái quá thôi.”

“Tiểu Huyên~” Clara ngồi vào bên cạnh Trang Thái Huyên, nắm tay nàng, cảm động nhìn đối phương.

“Chị Clara, vì ngươi hại ta mất hết mặt mũi, ngươi nói xem ngươi nên bồi thường ta thế nào đây.” Đột nhiên, Trang Thái Huyên nở nụ cười xấu xa, nói.

“Ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi thế nào?” Clara cười quyến rũ, bàn tay nâng cằm Trang Thái Huyên lên.

Trang Thái Huyên chợt đỏ bừng mặt.

Bầu không khí giữa hai người dần biến thành màu hồng.

Vô thanh thắng hữu thanh.

... (lược bớt một ngàn chữ ở đây!)...

Hai người quần nhau trong phòng tiếp khách một lúc mới thở hổn hển nằm phịch ra ghế salon, hệt như hai con cá bị mắc cạn trên bờ, chắc do vận động quá kịch liệt.

“Chị Clara, đan dược mà ngươi cần thì sao bây giờ?” Lúc này, Trang Thái Huyên hỏi với gương mặt ửng hồng đầy vẻ thoải mái.

“Ta sẽ nghĩ cách.” Mắt Clara lóe sáng, trầm ngâm nói.

“Nếu thật sự không được thì để ta thông qua quan hệ của gia tộc Trang thị tìm giúp ngươi vị tông sư luyện chế đan dược cấp Tông sư lục phẩm xem sao.” Trang Thái Huyên nói.

“Quên đi, chuyện này để ta tự xử lý, không làm phiền đến ngươi nữa.” Clara lắc đầu, sau đó nàng đứng dậy, chỉnh trang quần áo, nói: “Tiểu Huyên, ta có việc đi trước, chúng ta liên hệ sau nhé.”

“Vâng, tạm biệt chị Clara.” Trang Thái Huyên vẫn nằm ườn trên ghế, giơ tay vẫy nhẹ.

“Nhớ ta đó.” Clara đột nhiên cúi người xuống, bóp cặp bưởi của Trang Thái Huyên một phát.

“Ối...” Trang Thái Huyên ré lên, nhảy phắt dậy khỏi ghế salon hòng túm lại Clara, nhưng phát hiện đối phương đã biến mất tiêu thì không khỏi hừ một tiếng: “Hừ, chạy nhanh gớm, lần sau nhất định ta phải tóm cho bằng được.”

...

Hôm sau, tầm mười giờ sáng.

Một phi thuyền cấp Hằng Tinh không không có gì nổi bật bay trong hư không tiến về phía hành tinh Ngọc Minh.

Dù gì hành tinh Ngọc Minh cũng là một tinh cầu vô cùng phồn hoa, mỗi ngày số lượng phi thuyền qua lại nhiều vô kể xiết, trong đó nhiều nhất là phi thuyền cấp Hành Tinh và cấp Hằng Tinh.

Vậy nên chiếc phi thuyền này đến không tạo nên sự chú ý của quá nhiều người.

Chỉ có ai biết đoàn lính đánh thuê Chiến Nham khi nhìn thấy dấu hiệu trên phi thuyền mới liếc mắt nhìn một cái, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Chỉ là một phi thuyền cấp Hằng Tinh mà thôi, cùng lắm chở một số võ giả lính đánh thuê bình thường trong đoàn lính đánh thuê Chiến Nham.

Sau khi phi thuyền cập cảng, đoàn người đi xuống khỏi phi thuyền, có cả nam và nữ, thoạt trông đều là người trẻ tuổi, nói nói cười cười, nghe chừng tâm trạng khá vui vẻ.

“Sơ Hàm, vừa chấm dứt nhiệm vụ xong, ngươi cùng đi liên hoan với mọi người tối nay đi.” Một thanh niên có mái tóc nâu và thân hình cao lớn đột nhiên nói với một cô gái có dung mạo xinh xắn.

“Đúng đấy Sơ Hàm, nhiệm vụ lần này thu hoạch khá khẩm phết, đáng chúc mừng, ngươi nhất định phải đến đó.” Một nữ võ giả khác cũng cười nói.

“Sơ Hàm à, nếu ngươi không đến, chắc anh Isaiah không nuốt nổi rượu mất.” Một người bên cạnh hô lên.

“Cút cút, dám trêu ta à.” Thanh niên có mái tóc nâu cười mắng, nhưng hắn vẫn mong chờ nhìn về phía Lâm Sơ Hàm.

Lâm Sơ Hàm nhíu mày, nàng thực sự không thích những người khác gán ghép mình với Isaiah, dù chỉ là nói mồm.

Nhưng trong đội ngũ có không ít võ giả cùng lên tiếng hy vọng Lâm Sơ Hàm có thể tham gia.

Trong những người ở đây, dung mạo và khí chất của nàng là nổi bất nhất, hơn hẳn những cô gái khác trong đội ngũ.

Không có mấy võ giả nam tính trong đội có thể cưỡng được sức hút từ nàng, dù là người không hề có tâm tư gì với Lâm Sơ Hàm thì họ cũng hy vọng nàng có thể cùng chung vui.

Có một vị mỹ nữ như thế tham gia, chắc chắn không khí sẽ rất hào hứng.

“Không được rồi, lần này ta có chút việc riêng không thể chung vui với mọi người được, ta rất xin lỗi.” Lâm Sơ Hàm khó xử lắc đầu nói.

Mọi người không ngờ nàng sẽ từ chối, ai cũng ngạc nhiên.

“Sơ Hàm, nếu ngươi có việc riêng thì chúng ta có thể lùi thời gian liên hoan lại, không sao cả.” Isaiah nói.

Trong lòng Lâm Sơ Hàm dâng lên chút khó chịu.

Người này sao mà dính chặt như keo vậy, nàng đã liên tục từ chối, thậm chí lạnh lùng làm lơ, không thèm đoái hoài đến hắn.

Vậy mà hắn chẳng coi ra gì, vẫn cứ mặt dày mày dạn sáp lại gần.

Dù sao hai người cũng cùng trong một đội ngũ, nàng không thể đá văng đối phương đi được.

“Sơ Hàm!”

Đúng lúc Lâm Sơ Hàm đang nghĩ phải từ chối thế nào thì đằng sau vang lên giọng nói quen thuộc, khiến gương mặt vốn lạnh như băng bỗng chốc nở rộ nét mừng rỡ tan chảy cả băng giá.

Hết chương 2139.
Bình Luận (0)
Comment