Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2138 - Chương 2138. Ta Nhớ Ngươi!

Chương 2138. Ta nhớ ngươi!
Chương 2138. Ta nhớ ngươi!

Sau này hắn còn muốn dung hợp cả Lôi Đình Phong Bạo vào, nhưng thời gian có hạn, tạm thời chỉ có thể tạm hoãn lại.

Vương Đằng phân tán lực lượng lĩnh vực quanh cơ thể mình, đứng dậy, vươn vai.

Hắn chợt cảm thấy bụng hơi đoi đói, thế là ra khỏi phòng tu luyện, lệnh cho thị nữ chuẩn bị bữa tối, còn hắn chạy đi tắm rửa.

Khi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi bước ra thì bữa tối cũng đã sẵn sàng.

Trong nhà ăn, Vương Đằng ở vị trí gia chủ, trên bàn ăn bày la liệt các món cao lương mĩ vị, có súp vàng óng, các loại thịt, cá được chế biến bằng các phương thức khác nhau, và rau củ đến từ các tinh cầu khác nhau, riêng chủng loại cũng có đến sáu, bảy loại, các mùi hương khác nhau thoang thoảng trên bàn ăn, kết hợp lại với nhau khiến người ta càng muốn ăn nhiều hơn.

Trang viên này của hắn có vị linh trù tông sư đang làm việc, nên bình thường đều do vị linh trù tông sư này chuẩn bị các loại linh thực cấp Tông sư khác.

Trên bàn ăn chỉ có mình Vương Đằng ngồi dùng bữa, có hơi cô đơn.

Nhưng hắn quen rồi, nên chỉ cần thả bụng mà ăn một bữa thật ngon.

Đã lâu lắm rồi hắn không thư giãn dùng bữa như thế.

Trước đây không phải đang tu luyện thì là trên đường tu luyện, thường sẽ ăn đại gì đó hoặc mấy ngày không ăn, dù sao võ giả có thể chống đỡ một thời gian dài không ăn gì.

Đương nhiên đồ ăn đều là linh thực do chính hắn tự chuẩn bị, ngon hơn khối võ giả khác rồi.

Đúng lúc này, Viên Cổn Cổn hiện hình trên chiếc ghế bên cạnh, tựa như một đứa trẻ con ngồi ở đó, trông khá là thú vị.

“Ngươi biết hưởng thụ thật đấy!” Nó nhìn các món ăn trên bàn rồi nói.

“Người mà, phải tử tế với bản thân chứ.” Vương Đằng không ngẩng đầu đáp, sau đó ngạc nhiên: “Mà sao ngươi chạy ra ngoài này?”

“Trang Trạch Vĩ lại đến tìm ngươi, đang ở ngoài trang viên kìa.” Viên Cổn Cổn nói.

“Hắn đến làm gì?” Vương Đằng lấy làm lạ.

“Chắc là vì con gái của hắn á.” Viên Cổn Cổn nói.

“Cho hắn vào đi.” Vương Đằng suy tư rồi nói.

“Rồi, ta đi thông báo cho hắn.” Viên Cổn Cổn gật đầu nhưng không vội đi ra mà vẫn ngồi tại chỗ nhìn Vương Đằng ăn.

Một lát sau, hai người Trang Trạch Vĩ và Trang Thái Huyên được thị nữ dẫn vào.

Mà lúc này, Viên Cổn Cổn đã biến mất.

“Bá tước Vương Đằng!” Trang Trạch Vĩ cung kính hành lễ.

“Ngồi đi!” Vương Đằng chỉ vị trí bên cạnh.

“Chúng ta đứng là được rồi.” Trang Trạch Vĩ vội vàng khoát tay nói.

“Tìm ta có chuyện gì vậy?” Vương Đằng cũng không ép, vừa ăn vừa nói.

“Ta đến đây để xin lỗi ngươi về sự liều lĩnh của con gái ta.” Trang Trạch Vĩ khom người nói.

“Không cần thế, ta không để bụng đâu.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn, tùy ý nói.

“Ngươi không để bụng là vì ngươi khoan hồng độ lượng, nhưng sự liều lĩnh của con bé suýt nữa mang lại phiền phức cho ngươi, nàng nhất định phải tạ lỗi với ngươi.” Trang Trạch Vĩ nói rồi liếc mắt nhìn Trang Thái Huyên bên cạnh.

Trang Thái Huyên cắn môi, dưới ánh mắt của hắn, chỉ có thể bước đến trước mặt Vương Đằng, cúi người thật sâu, vẻ mặt phức tạp nói: “Trước là ta mạo muội, suýt mang lại phiền toái cho ngươi, ta rất xin lỗi, xin ngươi trách phạt.”

Vương Đằng dở khóc dở cười, khoát tay nói: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây.”

Đôi mắt Trang Thái Huyên lóe lên vẻ mừng rỡ, nhưng không biết Vương Đằng nói thật hay giả, nàng chỉ có thể nhìn về phía cha mình.

Những nhân vật tai to mặt lớn nói chuyện khi thật khi giả, khó mà nhận biệt, nhỡ ngoài miệng bảo không để bụng nhưng sau đó lại khó chịu, lạnh lùng với nàng, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Trang gia họ.

Đó cũng là lý do vì sao cha nàng phải đích thân dẫn nàng đến tạ lỗi.

Vương Đằng đã lên Bá tước, không phải người mà gia tộc họ có thể đối đầu, thậm chí thịnh suy của cả gia tộc họ chỉ bằng một suy nghĩ của đối phương.

Bởi vậy nên dù Vương Đằng không để ý thì họ cũng không thể coi như chưa có gì xảy ra.

Đây là quy tắc tồn tại của người thấp cổ bé họng!

Tuy theo một mức độ nào đó thì Trang gia đã được coi là một gia tộc lớn.

Nhưng suy cho cùng, đó chỉ là trong hành tinh Ngọc Minh, còn khi ra khỏi tinh hệ Ngọc Lan, họ chẳng là gì cả.

Sở dĩ các gia tộc có thể tồn tại đến ngày hôm nay, phần lớn đều liên quan đến những quy tắc sinh tồn thận trọng của họ.

Trang Thái Huyên chợt có hơi hối hận khi đã nhận lời giúp Clara, dù như vậy hơi có lỗi với đối phương, nhưng so với hưng suy của gia tộc thì điều đó chẳng bõ bèn gì.

Trang Thái Vĩ thấy Vương Đằng dường như không bận tâm chuyện này thật thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Bá tước đại nhân không chấp tiểu nhân, lòng dạ thật quảng đại.”

“Tiểu Huyên, còn không mau cảm ơn Bá tước Vương Đằng đi.”

Trang Thái Huyên vội vàng cảm ơn.

Vương Đằng không thích sự xu nịnh của họ, chỉ thản nhiên nói: “Những chuyện kiểu đó, sau này ngươi nên nghĩ cho kỹ, ta sắp đến bảy đại học viện tinh không rồi, không có thời gian nán lại ở đây, nhất là vì những người không liên quan.”

“Vâng!” Trang Thái Huyên xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể thành thật đáp.

“Được rồi, về đi.” Vương Đằng nói.

Trang Trạch Vĩ không dám nói gì thêm, thấy Vương Đằng có lời đuổi khách thì lập tức kéo theo Trang Thái Huyên cáo từ ra về

Nhìn hai người họ rời đi mà Vương Đằng không khỏi lắc đầu.

“Sao thế, thấy phiền à?” Viên Cổn Cổn lại hiện ra, hỏi.

“Có hơi phiền, mấy chuyện cỏn con này, ta thật sự không quan tâm.” Vương Đằng ngán ngẩm nói.

“Giờ người ở địa vị cao rồi, không biết nỗi khó xử của người bên dưới.” Viên Cổn Cổn cười nói.

“Mặc kệ thế nào, chỉ cần họ thành thật làm việc thì ta cũng không làm khó họ.” Vương Đằng nói.

“Việc này thì cần thời gian để xác minh, ngươi cũng nên kiên nhẫn một chút.” Viên Cổn Cổn nói: “Nhưng con đường của ngươi chung quy không ở đây, sau này ngươi sẽ càng đi xa hơn cao hơn, đây chỉ là một gia tộc Trang thị, sau này có thể gặp thuộc hạ của ngươi đã là tốt lắm rồi, hoàn toàn không cần ngươi đích thân ra mặt.”

Vương Đằng không nói chuyện này nữa mà hỏi: “Mai khi nào Lâm Sơ Hàm đến?”

“Chắc khoảng mười một giờ sáng mai ở hành tinh Ngọc Minh.” Viên Cổn Cổn đáp.

Hết chương 2138.
Bình Luận (0)
Comment