Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2144 - Chương 2144. Thương Hội Morbon! Hạn Vận Chi Lệ! (2)

Chương 2144. Thương hội Morbon! Hạn Vận Chi Lệ! (2)
Chương 2144. Thương hội Morbon! Hạn Vận Chi Lệ! (2)

Lâm Sơ Hàm thấy Vương Đằng nói ra thân phận của mình thì sự ngờ vực trong lòng tiêu tán không ít, vươn tay với Clara.

“Xin chào!”

“Xin chào!” Clara khẽ mỉm cười, cũng là phụ nữ, nàng có thể mơ hồ cảm giác được thái độ thù địch đến từ Lâm Sơ Hàm.

Loại thái độ thù địch này nàng rất quen thuộc.

Nàng rất tự tin với dung mạo, vóc người, khí chất của mình. Đứng trước vị hôn thê đúng là người đẹp hiếm thấy của Bá tước nhưng hai người cùng lắm là ngang ngửa nhau.

Thậm chí nói về vẻ gợi cảm, nàng cảm thấy mình hoàn toàn thắng đối phương.

Cho nên đối phương sinh lòng thù địch với nàng cũng rất bình thường.

Thiên tài giống như Bá tước Vương Đằng phải thu hút đủ kiểu phụ nữ ưu tú mới hợp lẽ thường.

Hai bàn tay như ngọc vừa chạm đã tách ra, Vương Đằng cảm thấy trên người các nàng toát ra không khí tinh tế.

Cảm giác có hơi... không giải thích được!

“Chuyện kia, Clara, ở đây các ngươi còn có đồ trang sức tốt hơn không?” Vương Đằng hỏi.

“Tất nhiên là có, mời hai vị đi theo ta.” Clara duỗi tay, dẫn đường, nói: “Những đồ tốt của chúng ta thường đều ở lầu ba, với thân phận của hai người, có thể trực tiếp lên lầu ba.”

Mấy người vừa đi những hướng dẫn viên mua sắm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tụ tập một chỗ nhỏ giọng bàn tán.

“Thì ra chính là Bá tước Vương Đằng, thảo nào ta nhìn thấy quen.”

“Đáng tiếc, người có thân phận như vậy, chúng ta căn bản không tiếp xúc được.”

“Không phải số 048 suýt nữa thì tiếp xúc được đó sao, cảm giác thế nào hả?” Có người hỏi hướng dẫn viên mua sắm nữ lúc nãy đón tiếp hai người Vương Đằng, trong lời nói có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Hừ, tốt xấu gì ta còn nói chuyện với họ hai câu.” Hướng dẫn viên mua sắm nữ số 048 khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo bỏ đi.

Bên kia, Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm được Clara hướng dẫn đi tới lầu ba, cũng chính ta lầu cao nhất của Vạn Bảo các.

“Thật ra thì Vạn Bảo các của chúng ta chia làm ba cấp bậc, mỗi lầu là một cấp, lầu ba mới phù hợp với thân phận của hai người.” Clara cười, giải thích.

Ba người đi thẳng tới khu trang sức, Clara vừa giới thiệu vừa gần gũi với Lâm Sơ Hàm.

Chỉ một lát sau, hai người mới nãy còn tế nhị giờ đã có vẻ hết sức hòa hợp rồi.

Vương Đằng ở một bên hoàn toàn không thể chen vào.

Người phụ nữ này thật quá đáng, lại làm trò lôi kéo làm thân với Lâm Sơ Hàm trước mặt hắn.

Hắn biết đối phương còn chưa buông tha ý nghĩ muốn hắn luyện chế đan dược giúp.

Đây rõ ràng là muốn đi con đường bà xã của hắn mà!

“Các ngươi có bảo vật quan trọng nhất của cửa hàng không? Lấy ra xem thử xem.” Vương Đằng thấy mới có một lát mà có vẻ các nàng sắp giống như bạn thân của nhau rồi, lúc này mới chen vào giữa, nói.

“Bảo vật quan trọng nhất thì đương nhiên là có. Chúng ta có một viên tinh thạch Vĩnh Hằng, rất xứng với khí chất của Sơ Hàm, nhưng giá tiền có hơi cao.” Clara vừa nói xong, đi tới quầy cuối cùng mở ra, lấy ra một viên tinh thạch sáng chói.

“Tinh thạch Vĩnh Hằng?” Vẻ mặt Lâm Sơ Hàm hơi kỳ quái.

“Sao? Không thích à?” Clara cho là Lâm Sơ Hàm lo lắng về giá tiền nhưng nàng không nói ra, cũng không xem thường ý của đối phương. Nàng rất rõ giá tiền của tinh thạch Vĩnh Hằng, thật sự không phải loại mà người bình thường có thể mua được, cho nên nàng chỉ hỏi Lâm Sơ Hàm có phải không thích hay không.

“Không phải, chỉ vì ta có một viên tinh thạch Vĩnh Hằng rồi, hơn nữa còn lớn hơn viên này nhiều.” Lâm Sơ Hàm vừa nói vừa liếc Vương Đằng một cái, đáy mắt tràn đầy ngọt ngào.

Lúc hai người đính hôn, Vương Đằng đã chuẩn bị cho nàng một chiếc nhẫn đính tinh thạch Vĩnh Hằng, khiến rất nhiều phụ nữ hâm mộ, thỏa mãn tâm hồn lãng mạn của một người con gái cho nàng.

Dù nàng không cần chiếc nhẫn quý giá như thế nhưng mà nào có người phụ nữ nào có thể từ chối chứ.

Điều tiếc nuối duy nhất là chiếc nhẫn kia thực sự là quá phô trương rồi, không thích hợp đeo lên tay thường xuyên.

“...” Clara sửng sốt, thấy ánh mắt của Lâm Sơ Hàm mới hiểu ra.

Viên tinh thạch Vĩnh Hằng đó nhất định là do Vương Đằng tặng!

Nhưng Sơ Hàm nói viên của nàng lớn hơn viên trước mắt này nhiều sao?

Clara ầm thầm sợ hãi, phải biết rằng giá trị của viên tinh thạch Vĩnh Hằng trong tay nàng đã tương đương với nửa tinh cầu sinh mệnh rồi, nếu to lớn hơn nữa vậy thí giá trị của nó là bao nhiêu chứ?

Trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, Clara đột nhiên thấy hâm mộ Lâm Sơ Hàm.

Sức hấp dẫn của tinh thạch Vĩnh Hằng, không mấy phụ nữ có thể ngăn cản!

Nàng cũng không ngoại lệ!

Nàng để ý viên tinh thạch Vĩnh Hằng trước mặt này cũng lâu rồi, mỗi lần không nhịn được đều sang đây ngắm, đáng tiếc nàng không mua nổi.

Với số tiền lương của nàng hiện tại, ít nhất phải làm tới ba trăm năm mới có thể mua được.

Mới nghĩ thôi đã khiến người ta tuyệt vọng.

Mà Lâm Sơ Hàm chẳng cần làm gì cũng có một viên tinh thạch Vĩnh Hằng mà còn to hơn. Người với người, đúng là tức chết mà!

“Các ngươi còn bảo vật gì khác không?” Vương Đằng bình thản hỏi.

“...” Clara nghe thấy giọng điệu ngang tàng này của Vương Đằng, trong lòng càng thêm căm giận, người có tiền chết tiệt.

Trong lòng mạnh mẽ chế nhạo, nhưng ngoài mặt lại cười nói:

“Có, không thể không nói các ngươi tới rất đúng lúc. Hôm qua Vạn Bảo các chúng ta mới nhận được bảo thạch vô cùng quý hiếm.”

“A? Là bảo thạch gì?” Vương Đằng hỏi.

“Viên bảo thạch đó còn chưa từng được trưng bày, các ngươi chờ đã, ta đi lấy.” Clara vừa cất lại tinh thạch Vĩnh Hằng vào chỗ cũ vừa nói.

Sau đó nàng đi tới một góc, mở ra cánh cửa rồi đi vào trong.

“Vương Đằng, đồ ở đây thật đắt, chúng ta xem một chút là được rồi.” Lâm Sơ Hàm nhân lúc Clara không có ở đây, vội vàng nói.

“Yên tâm, ta có rất nhiều tiền, cứ tiêu thỏa thích.” Vương Đằng tỏ vẻ không tiếc tiền, vỗ ngực nói.

“Có tiền cũng không thể tiêu như vậy. Ngươi nhìn viên tinh thạch Vĩnh Hằng vừa nãy đi, rất đắt, lần trước là bởi vì ở trong lễ đính hôn ta mới không thể từ chối ngươi, lần này tuyệt đối không thể mua đắt như vậy được.” Lâm Sơ Hàm nói.

“Còn chưa thực sự gả vào đã muốn làm bà chủ rồi.” Vương Đằng cười hì hì nói.

Hết chương 2144.
Bình Luận (0)
Comment