“Ai muốn làm bà chủ của ngươi chứ.” Lâm Sơ Hàm liếc mắt.
Khi hai người đang nói chuyện, Clara từ bên trong đi ra, trong tay cầm một hộp màu tím tinh xảo.
Vương Đằng hơi kinh ngạc, bởi vì chiếc hộp màu tím kia được đúc từ một loại khoáng thạch vô cùng quý, hơn nữa phía trên còn khắc phù văn phức tạp huyền ảo. Riêng giá trị của chiếc hộp này đã có thể mua được không ít đồ ở lầu một rồi.
Như vậy đồ bên trong hộp sẽ có giá trị tới mức nào chứ?
Đột nhiên hắn nổi lên sự tò mò.
Clara nở nụ cười thần bí trên mặt, sau khi đi tới, đưa chiếc hộp cầm trong tay đặt trên bàn trà, ý bảo hai người ngồi xuống trước, nói: “Các ngươi phải mở to mắt ra nha. Vốn dĩ ta định đưa vật này đi Đế tinh, suy cho cùng ở hành tinh Ngọc Minh chưa chắc đã có người có thể mua được bảo vật tốt như vậy.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau mở ra xem.” Vương Đằng nói.
Ngay cả Lâm Sơ Hàm cũng tò mò, không nhịn được nhìn chiếc hộp màu tím kia.
Clara khẽ mỉm cười, két một tiếng, chiếc hộp màu tím được mở, ra, hào quang màu tím kỳ dị lấp lánh trong mắt ba người.
“Đây là?” Vương Đằng đột ngột giật mình, suýt thì đứng bật dậy.
Chiếc hộp nở rộ, là một viên bảo thạch màu tím giống như nước mắt, ánh sáng trong suốt, tản ra hào quang màu tím kỳ lạ.
Hơn nữa bảo thạch vừa xuất hiện, có mấy bong bóng thuộc tính nhỏ bé bay ra.
May mắn x1
May mắn x1
...
Vương Đằng liền tranh thủ nhặt lên, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Thuộc tính may mắn!
Thực sự là thuộc tính may mắn!
Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc hắn lại lần nữa nhặt được thuộc tính may mắn, hơn nữa còn lấy được từ một viên bảo thạch, thật là quá kỳ diệu.
Đồng thời Vương Đằng cũng xác định suy đoán của mình, viên bảo thạch trước mắt này chính là vật kia...
“Hạnh Vận Chi Lệ!”
Giọng nói khiếp sợ của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng, nếu không phải có người ở đây, e rằng nó đã trực tiếp hiện thân nhào tới rồi.
“Đây là gì?” Lâm Sơ Hàm nhìn Vương Đằng. Nàng phát hiện hình như Vương Đằng có rất nhiều toan tính với viên bảo thạch này.
“Như vậy Bá tước Vương Đằng đã nhận ra vật này.” Clara hơi ngạc nhiên nhìn Vương Đằng.
Hôm qua viên bảo thạch này mới tới Vạn Bảo các của bọn họ. Bọn họ tập trung tất cả giám định sư, thậm chí còn để giám định sư của tổng bộ Vạn Bảo các xem mới có thể các định được thân phận của viên bảo thạch này, mà Vương Đằng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra được, thật sự hơi khó tin.
“Đây là... Hạnh Vận Chi Lệ!” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Sơ Hàm: “Đây là viên bảo thạch có thể mang lại may mắn.”
“Hạnh Vận Chi Lệ! Có thể mang đến may mắn!” Lâm Sơ Hàm không nhịn được lặp lại một tiếng, khiếp sợ nhìn bảo thạch trước mặt.
Một viên bảo thạch có thể mang đến may mắn cho người sở hữu, sao nàng cảm thấy chuyện này thật khó tin.
“Bá tước Vương Đằng nói không sai, viên Hạnh Vận Chi Lệ này quả thật có thể mang đến may mắn cho người sở hữu nó.” Clara giải thích thêm: “Trong ghi chép, loại bảo thạch này vô cùng quý hiếm, cũng không ai biết nó sinh ra như thế nào, cũng không ai biết nó sinh ra từ đâu, tất cả đều là một ẩn số.”
“Nhưng một số kẻ may mắn hình như bị Hạnh Vận Chi Lệ thu hút, do đó mới nhận được nó.”
“Mà người nhận được nó sẽ càng trở nên may mắn.”
“Chuyện này nói thì có vẻ hơi mơ hồ nhưng sự thật đã chứng minh, từng có không ít người có được Hạnh Vận Chi Lệ, những người này nhiều lần đối mặt với nguy cơ sinh tử, tuy nhiên đều nghênh đón khó khăn mà giải trừ, cho tới khi Hạnh Vận Chi Lệ vỡ vụn, vận may của bọn họ mới khôi phục lại như bình thường.”
“Như vậy nó chắc chắn vô cùng quý giá.” Trong mắt Lâm Sơ Hàm chỉ còn lại sự sợ hãi, than thở.
“Ta cảm thấy bảo thạch này chính là chuẩn bị cho các ngươi, Hạnh Vận Chi Lệ có thể thu hút người đủ may mắn cũng không phải nói suông, bằng không sao mới ngày hôm qua ta nhận được nó thì ngày hôm nay hai ngươi đã tới cửa chứ.” Clara nói.
“Ta giống người không may mắn thế sao.” Lâm Sơ Hàm nói.
Clara cười, không nói gì nhưng trong lòng đang suy nghĩ, Lâm Sơ Hàm này có thể gặp được thiên tài trên Tinh bảng như Vương Đằng chẳng lẽ không phải là may mắn lớn sao?
“Giá thế nào?” Vương Đằng cất giọng nói.
“A... Về giá tiền, thật ra chúng ta còn chưa định giá.” Clara không ngờ Vương Đằng dứt khoát như vậy, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó lúng túng nói.
Nàng nói Hạnh Vận Chi Lệ này mới lấy được hôm qua cũng không phải gạt Vương Đằng, mà đúng như vậy nên mới chưa xác định được giá tiền.
Vương Đằng tin lời đối phương, nói: “Vậy để người có thể làm chủ trong gia tộc của các ngươi đến thương lượng đi.”
“Được!” Clara gật đầu, cũng không tránh Vương Đằng, trực tiếp mở truyền tin, liên lạc với cao tầng của gia tộc Morbon.
Lâm Sơ Hàm thấy Vương Đằng giống như bắt buộc phải có được Hạnh Vận Chi Lệ này nên không khuyên gì nữa.
Nếu như viên Hạnh Vận Chi Lệ này thực sự có thể mang đến may mắn cho người sở hữu nó, như vậy nó quả thực đáng giá dùng tiền mua.
Bảo vật như vậy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Một lát sau, màn sáng từ đồng hồ trí năng trên tay Clara bắn ra, tạo thành quầng sáng giữa không trung.
“Clara, sao lại liên lạc với ta, Hạnh Vận Chi Lệ có vấn đề sao?” Ở bên trong màn sáng, một ông già có vẻ vội vàng cất giọng hỏi.
“Tam trưởng lão, không có vấn đề gì, nhưng có người muốn mua Hạnh Vận Chi Lệ, cho nên ta mới liên hệ với ngươi.”
Clara nhìn ông già ở trong màn ánh sáng, hành lễ, sau đó nói.
“Có người muốn mua Hạnh Vận Chi Lệ!” Ông lão trong màn sáng vô cùng ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, là vị Bá tước Vương Đằng này muốn mua Hạnh Vận Chi Lệ.” Clara điều chỉnh phương hướng của màn sáng, để Tam trưởng lão có thể dễ dàng nhìn thấy Vương Đằng.
“Bá tước Vương Đằng!” Tam trưởng lão rõ ràng hơi kinh ngạc, nhìn thấy khuôn mặt không xa lạ gì kia của Vương Đằng, cuối cùng cũng xác định được người trước mặt chính là người mà mình đã suy đoán kia.
“Tam trưởng lão gia tộc Morbon, xin chào!” Vương Đằng đứng dậy, khẽ hành lễ.