Nàng chạy chậm lên phía trước, đưa hai người Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm đến cửa, nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới quay người trở về phòng làm việc của mình.
“Yeah!” Nàng nắm chặt tay vung vẫy trên không một lát, cả người có vẻ cực kỳ hưng phấn, dãy núi trước ngực nhấp nhô.
Hai người Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm không tiếp tục đi loanh quanh nữa, mà đi đến bãi đậu xe khởi động xe bay năng lượng phù văn, về thẳng trang viên.
“Ngươi muốn giúp Clara luyện chế đan dược sao?” Trên xe Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Đúng vậy, nàng là thành viên của gia tộc Morbon, nhưng xem ra không được coi trọng lắm, có thể lôi kéo.” Vương Đằng nói.
Sở dĩ hắn đáp ứng Clara, ngoại trừ bởi vì đối phương giúp hắn đoạt được Hạnh Vận Chi Lệ, hơn nữa là vì hắn nhìn ra đối phương không được gia tộc coi trọng.
Mặc dù vừa rồi vị Tam trưởng lão kia đã nói gia tộc sẽ nhìn thấy công lao của Clara, nhưng theo Vương Đằng thấy, đây chỉ là lời nói suông thôi.
Một người không được gia tộc coi trọng, nếu đi lên vị trí cao dưới sự giúp đỡ của hắn, sau này biết đâu sẽ cho hắn sự giúp đỡ ngoài ý muốn.
Dù sao đối với hắn, luyện chế đan dược cấp Tông sư lục phẩm, cũng không tín là chuyện khó khăn gì, đây chỉ là lợi thế trên tay hắn.
Nếu hắn không đồng ý, muốn có được lợi thế như vậy là cực kỳ khó khăn.
Nhưng chỉ cần hắn bằng lòng, là có thể dễ dàng đưa ra.
Lâm Sơ Hàm trầm ngâm suy nghĩ gật đầu. Về mặt này từ trước đến nay nàng sẽ không nói gì nhiều, cho dù đối phương là một mỹ nữ.
“Nếu nàng còn đến tìm ta, ta cần phải tiếp tục qua lại với nàng sao?” Lâm Sơ Hàm hỏi.
Hoá ra cảnh trò chuyện vui vẻ với Clara trước đây, chỉ là mặt ngoài mà thôi, Lâm Sơ Hàm cũng không ngốc như vậy.
“Có thể tiếp tục qua lại, nhưng không cần quá thân thiết, ngươi tự cân nhắc trong lòng là được.” Vương Đằng cười nói: “Cô gái này vẫn có chút tâm cơ.”
“Ngoài ra ngươi phải để ta chủ động, bởi vì ngươi là vị hôn thê của ta.”
“Ta biết rồi.” Trong lòng Lâm Sơ Hàm hơi xúc động, nàng gật đầu, nhẹ giọng nói.
Lúc hai người trở lại trang viên, sắc trời đã dần tối lại.
Vương Đằng đã đồng ý sẽ làm một bàn thức ăn ngon cho Lâm Sơ Hàm, cho nên sau khi trở về, thì lập tức bận rộn.
Lúc nãy đi dạo phố, hắn đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý giá, chính là để chuẩn bị cho tối nay.
Thậm chí còn có tinh thú hệ Quang Minh hắn mang từ hành tinh Quang Nhung về, dùng để nấu ăn, chắc chắn là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cao nhất.
Tinh thú hệ Quang Minh, là thứ người bình thường không ăn nổi.
Nhà bếp của trang viên rất lớn, chứa đầy đủ tất cả các dụng cụ dùng để nấu ăn.
“Bá tước Vương Đằng, ngươi muốn đích thân luyện chế linh thực sao?” Linh trù tông sư Mặc Lý kinh ngạc nói.
Hắn là linh trù tông sư được Vương Đằng thuê về, lúc Vương Đằng trở về, hắn sẽ tới làm việc trong trang viên này, thời gian còn lại thì tùy hắn tự do sắp xếp.
Không thể không nói, làm việc cho Vương Đằng là một chuyện vô cùng dễ dàng, thu nhập cũng không hề thấp.
“Đúng, tối nay ta tự làm.” Vương Đằng nói.
Linh trù tông sư Mặc Lý mỉm cười, cũng không để tâm. Hắn nhìn thấy Lâm Sơ Hàm ở bên cạnh Vương Đằng, chỉ xem như đôi vợ chồng trẻ muốn sử dụng chuyện này để tăng thêm tình cảm.
Nhưng tiếp theo, thì hắn không bình tĩnh được nữa...
“Bùm” một tiếng!
Vương Đằng lấy một con cua hệ Quang Minh dài khoảng hơn một mét, đặt lên cái thớt khổng lồ.
Quan trọng nhất là nó còn sống, hai cái càng lớn muốn kẹp lấy đầu của Vương Đằng.
Nhưng lại dễ dàng bị một tay của hắn trấn áp.
Chỉ thấy hắn giơ tay chém xuống, rắc một tiếng, hai cái càng lớn theo đó rơi xuống.
“...” Khóe mắt của linh trù tông sư Mặc Lý giật giật.
Thân là một linh trù sư cấp tông sư, thứ hắn quen thuộc nhất là các loại nguyên liệu nấu ăn, cho nên vừa nhìn là hắn đã nhận ra con cua này chắc chắn là nguyên liệu nấu ăn hệ Quang Minh đỉnh cao nhất, hiếm có.
Hắn không biết Vương Đằng cũng là linh trù tông sư, cho nên hắn cảm thấy chỗ nguyên liệu này e rằng sẽ bị lãng phí.
Đúng là phung phí của trời!
“Có cần ta giúp gì không?” Lâm Sơ Hàm không muốn nhàn rỗi, mở miệng hỏi.
“Vậy ngươi giúp ta rửa rau đi.” Vương Đằng vung tay lên, trên bệ kim loại sạch sẽ ngăn nắp ở bên cạnh lập tức xuất hiện rất nhiều loại rau có màu sắc rực rỡ, trông cực kỳ tươi ngon.
“Đây là...” Linh trù tông sư Mặc Lý trợn to hai mắt.
Lại là rau hệ Quang Minh, bên ngoài nguyên liệu đó tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, cho dù chỉ là ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được, khiến toàn thân dễ chịu.
Đương nhiên, không chỉ có rau hệ Quang Minh, mà còn có những loại rau thuộc hệ khác, hệ Thủy, hệ Mộc, tản ra ánh huỳnh quang mờ ảo, đều là nguyên liệu nấu ăn cao nhất.
Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Sơ Hàm bỏ rau vào trong nước rửa mà không có chút kỹ thuật nào.
Hắn đã... Không nỡ nhìn nữa!
Trời ơi, hắn đã tạo nghiệp gì, mà phải nhìn hai vị chủ nhân lãng phí nguyên liệu đỉnh cao như vậy.
Theo bản năng, hắn lại nhìn về phía Vương Đằng, nhưng đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy con dao làm bếp trong tay Vương Đằng lập lòe giữa không trung, vạch ra từng ánh dao, giống như nghệ thuật, chỉ hai ba nhát đã rách rời con cua, gắp thịt cua tươi ngon ra, cho vào trong đĩa.
“Shh...” Linh trù tông sư Mặc Lý đột nhiên hít một hơi khí lạnh.
Sự tương phản trước sau thực sự quá lớn!
Vị bá tước Vương Đằng này hình như căn bản không phải là tay mơ?
Vào lúc hắn còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, Vương Đằng đã xử lý xong con cua, lại lấy một cái chân heo từ trong không gian trữ vật, bắt đầu chế biến.
Lần này linh trù tông sư Mặc Lý không dám khinh thường nữa, vội vàng nhìn kỹ phương pháp chế biến của Vương Đằng, càng xem càng kinh hãi, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình.
Quá kinh người rồi!
Phương pháp chế biến của Vương Đằng quả thật khiến hắn khâm phục, than thở mình không thể làm như vậy.
Phải biết rằng hắn chính là linh trù tông sư, kết quả phương pháp chế biến lại thua Vương Đằng.
Hắn nghiêm túc nghi ngờ vị bá tước Vương Đằng này chính là một linh trù tông sư.