Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2149 - Chương 2149. Con Mẹ Nó Tình Yêu Gì Chứ, Tình Yêu Của Ngươi Tỏa Ra Ánh Sáng Xanh Kìa!

Chương 2149. Con mẹ nó tình yêu gì chứ, tình yêu của ngươi tỏa ra ánh sáng xanh kìa!
Chương 2149. Con mẹ nó tình yêu gì chứ, tình yêu của ngươi tỏa ra ánh sáng xanh kìa!

Mọi chuyện sau đó đã lật đổ tam quan của Mặc Lý, từ việc xử lý nguyên liệu nấu ăn, đến cả quá trình nấu ăn, Vương Đằng đều thể hiện ra tư chất mà một linh trù tông sư nên có.

Hơn nữa cho dù Lâm Sơ Hàm sử dụng một phương pháp vô cùng cẩu thả để rửa những loại rau kia, tạo nên những hư hại không cần thiết, cũng không ảnh hưởng tới việc nấu bọn chúng của Vương Đằng.

Thành phẩm cuối cùng, khiến linh trù tông sư Mặc Lý cảm thấy xấu hổ.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn chắc chắn, Vương Đằng chính là một linh trù tông sư, hơn nữa còn là một linh trù tông sư có trình độ cao thâm!

Chuyện này khiến hắn rất cạn lời, cảm thấy mình có thể phải nghỉ việc.

Ngươi nói ngươi là một bá tước đế quốc bình thường, học cái gì cũng tệ, khăng khăng đi học linh trù, còn đạt đến cấp Tông Sư.

Còn cho người ta đường sống không vậy!

“Bá tước Vương Đằng, ngươi là một linh trù tông sư à!” Lúc Vương Đằng rời khỏi nhà bếp, linh trù tông sư Mặc Lý không nhịn được hỏi.

“À đúng!” Vương Đằng gật đầu, cho rằng hắn đang lo lắng về công việc của mình, vỗ bả vai hắn nói: “Yên tâm, thỉnh thoảng ta mới làm, lúc khác vẫn là do ngươi nấu.”

“...” Linh trù tông sư Mặc Lý không biết mình nên cười hay nên khóc nữa, đứng lặng người rất lâu.

Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm đi tới bãi cỏ trong trang viên, để người khác dọn bàn ăn lên, các món linh thực nấu xong cũng đã để người làm bê lên.

Cua chưng, tôm hùm hấp, bít-tết chiên, chân giò thuỷ tinh, nấm tươi xào,… vân vân.

Đặt từng món lên bàn, đủ màu sắc, mùi thơm nồng đậm bay khắp nơi.

Ánh mắt của tỳ nữ bên cạnh liên tục liếc tới, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng một cái.

Sao những món ăn này lại có thể thơm như vậy?

Đúng là hành hạ người ta mà!

Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm ngồi đối diện nhau, trên mặt bàn trải một cái khăn trải bàn tao nhã, đặt cây nến màu trắng, còn có một chai rượu vang đỏ.

“Thế nào?” Vương Đằng cười nói: “Chuẩn bị thế này có hài lòng không?”

“Rất giỏi, quả nhiên đàn ông biết nấu ăn là đẹp trai nhất.” Lâm Sơ Hàm giơ ngón tay lên với Vương Đằng, không tiếc lời khen ngợi.

“Ha ha ha... Ngươi đó!” Vương Đằng bị nàng chọc cho cười lớn, giơ tay lấy chai rượu vang bên cạnh, rót cho Lâm Sơ Hàm một ly, sau đó mới rót cho mình.

“Nào, để ăn mừng ngươi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về.”

“Ta chỉ hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ, có gì mà phải ăn mừng chứ, nên chúc mừng ngươi giành được hạng nhất trong trận chiến thiên tài tranh bá, và leo lên Tinh bảng.” Lâm Sơ Hàm giơ ly rượu chạm nhẹ với Vương Đằng, cười nói.

“Chúc mừng hết! Chúc mừng hết!” Vương Đằng nói.

Hai người nhìn nhau cười, khẽ nhấp một ngụm rượu vang.

Rượu vang mang theo hương vị nồng đậm xuống bụng, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Sơ Hàm lập tức xuất hiện chút ửng hồng đẹp mắt.

“Nếm thử xem có ngon không.” Vương Đằng chỉ vào những món ăn trước mặt, nói.

“Chắc chắn rất ngon, vừa rồi ta vẫn luôn chảy nước miếng này.” Lâm Sơ Hàm vội vàng cầm đội đũa bên cạnh lên, đẩy vỏ cua ra, xuất hiện phần thịt cua tươi ngon phía dưới, sau đó gắp một miếng thịt cua bỏ vào miệng cẩn thận nhâm nhi.

“Thế nào?” Vương Đằng mong đợi hỏi.

Mặc dù hắn rất tự tin vào tay nghề của mình, nhưng lúc này vẫn hy vọng nhận được lời khen ngợi từ miệng vị hôn thê của mình.

Lâm Sơ Hàm nhắm mắt cẩn thận thưởng thức một lát, mới mở miệng nói: “Rất ngon, ta thực sự rất khâm phục mấy Linh trù sư các ngươi, sao có thể nấu ăn ngon như vậy.”

“Ha ha, ngon thì ăn nhiều một chút.” Lúc này Vương Đằng mới cầm đũa lên, tự gắp thêm một miếng chân giò thuỷ tinh lên ăn.

“Ừm ừm.” Lâm Sơ Hàm liên tục gật đầu, không quan tâm tới tao nhã gì nữa, trực tiếp ăn.

Hồi lâu sau, hai người ăn no căng bụng.

Lâm Sơ Hàm khẽ ợ hơi, nói: “Xong rồi, sau này ăn những món khác, e rằng sẽ rất khó nuốt.”

“Ta chuẩn bị một ít linh thực cho ngươi, bỏ vào trong không gian trữ vật, đủ để ngươi ăn trong thời gian rất dài, đợi ngươi ăn hết, thì lại bổ sung cho ngươi.” Vương Đằng cười nói.

“Thật ư!” Ánh mắt của Lâm Sơ Hàm sáng lên.

“Đương nhiên.” Vương Đằng gật đầu.

“Nhưng cứ như vậy, thì càng chứng tỏ ta rất vô dụng, nấu cơm cũng không bằng ngươi.” Lâm Sơ Hàm hơi nản lòng nói.

“Yên tâm, người có thể hơn được ta trên thế giới này, còn chưa sinh ra đâu, cho nên ngươi hoàn toàn không cần nản lòng.” Vương Đằng nói.

“Tên nhóc nhà ngươi, lại được nước lấn tới rồi.” Lâm Sơ Hàm dở khóc dở cười.

Hai người ngồi ngắm bầu trời đêm trên bãi cỏ, dựa sát vào nhau, hưởng thụ khoảng khắc bên nhau hiếm hoi này.

“Thật hy vọng có thể luôn như vậy.” Lâm Sơ Hàm nghiêng đầu nhìn bầu trời sao, khẽ nói.

“Sẽ có cơ hội thôi.” Vương Đằng nhìn gò má của nàng nói.

“Ừm, ta tin ngươi.” Lâm Sơ Hàm gật đầu, quay đầu lại, mỉm cười với hắn.

...

Một đêm tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, Vương Đằng dậy rất sớm, nhìn Lâm Sơ Hàm đang cuộn tròn trong lồng ngực mình, trong mắt không khỏi lóe lên chút mềm mại.

Khụ khụ... Đừng nghĩ bậy, bọn họ chẳng làm gì cả, trong sạch như một tờ giấy trắng vậy.

“Ưm ~” Một tiếng rên khẽ phát ra từ miệng Lâm Sơ Hàm, nàng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Vương Đằng ở bên cạnh, không khỏi hơi kinh hãi, sau đó mới phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ.

“Dậy rồi à.” Vương Đằng nói.

“Ừm.” Lâm Sơ Hàm gật đầu.

“Ngủ trong lòng ta có thoải mái không?” Vương Đằng cười đểu nói.

“Đáng ghét!” Lâm Sơ Hàm đẩy hắn một cái, chạy ra khỏi phòng Vương Đằng như chạy trốn.

“Ha ha ha...” Tiếng cười lớn của Vương Đằng vang lên ở trong phòng.

Lâm Sơ Hàm đi rửa mặt, mới xuất hiện trước mặt Vương Đằng thêm một lần nữa, hai người cùng ăn sáng.

“Ta phải tới liên minh Phó Chức Nghiệp, ngươi muốn đi cùng ta, hay là...” Vương Đằng còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời.

“Ta muốn đi cùng ngươi.” Lâm Sơ Hàm lau miệng, nói.

“Không phải là ngươi đang sợ ta sẽ ở một mình với Clara đấy chứ?” Vương Đằng nhìn ánh mắt của nàng, trêu ghẹo nói.

“Sao có thể? Ta chỉ muốn tới liên minh Phó Chức Nghiệp đi dạo một lát mà thôi.” Lâm Sơ Hàm hơi chột dạ, quay đầu đi.

Vương Đằng không nhịn được cười, cảm thấy dáng vẻ bây giờ của nàng rất đáng yêu.

Hết chương 2149.
Bình Luận (0)
Comment