Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2150 - Chương 2150. Con Mẹ Nó Tình Yêu Gì Chứ, Tình Yêu Của Ngươi Tỏa Ra Ánh Sáng Xanh Kìa! (2)

Chương 2150. Con mẹ nó tình yêu gì chứ, tình yêu của ngươi tỏa ra ánh sáng xanh kìa! (2)
Chương 2150. Con mẹ nó tình yêu gì chứ, tình yêu của ngươi tỏa ra ánh sáng xanh kìa! (2)

Sau đó hai người ngồi lên xe bay năng lượng phù văn rời khỏi trang viên, chạy thẳng tới liên minh Phó Chức Nghiệp.

Clara đã đợi ở liên minh Phó Chức Nghiệp từ lâu, vừa nhìn thấy hai người, ánh mắt lập tức sáng lên, tiến lên đón.

“Bá tước Vương Đằng!”

“Sơ Hàm!”

Lúc nàng gọi Lâm Sơ Hàm rất dịu dàng và thân thiết, giống như bạn thân đã quen biết nhau từ lâu.

“Đến sớm vậy.” Lâm Sơ Hàm cười dè dặt, mang chút khoảng cách, nhưng không hời hợt, nắm bắt vừa phải, khiến Vương Đằng vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ phụ nữ trời sinh đã có thiên phú như vậy sao?

Hắn thầm phỏng đoán trong lòng.

“Khó khăn lắm mới khiến bá tước Vương Đằng đồng ý luyện đan giúp ta, đương nhiên phải đến sớm một chút.” Clara đáng thương nói.

“Ngươi được rồi đấy, có thể đồng ý luyện đan giúp ngươi là đã rất cho ngươi thể diện rồi, còn giả bộ đáng thương.” Vương Đằng cười nói.

“Phải phải phải, ai chẳng biết ngươi là người bận rộn chứ!” Clara vội vàng nói: “Lại làm phiền thời gian bên nhau của hai người, đúng là tội lỗi của ta.”

“Không sao, ta tới xem hắn luyện đan, cũng như ở bên nhau rồi.” Lâm Sơ Hàm hào phóng nói.

“Bá tước Vương Đằng!” Lúc này, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói, đó là Trang Thái Huyên.

Nàng đi sau Clara mấy bước, lúc này mới tiến lên làm lễ.

“Sao nàng cũng tới đây?” Vương Đằng hơi nhức đầu.

“Vị này là?” Quả nhiên, Lâm Sơ Hàm lập tức ném một ánh mắt nguy hiểm về phía Vương Đằng.

“À, đây là con gái của Tổng đốc Trang ở hành tinh Ngọc Minh, nàng là… bạn thân của ta.” Clara vội vàng nói, nhưng khi nói đến bạn thân của mình, nàng lại hơi ngừng lại.

“Thì ra là thiên kim của Tổng đốc Trang.” Lâm Sơ Hàm cũng không nhận ra vẻ khác thường, gật đầu.

“Đây là vị hôn thể của Bá tước Vương Đằng, Lâm Sơ Hàm.” Clara giới thiệu.

“Ta từng nghe cha ta nhắc tới ngươi, hắn nói chỉ có cô gái như ngươi mới xứng với bá tước Vương Đằng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khiến người ta kinh ngạc.” Trang Thái Huyên hành lễ với Lâm Sơ Hàm, tâng bốc.

“Tổng đốc Trang quá khen rồi.” Lâm Sơ Hàm cười khiêm tốn.

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Vương Đằng không phí lời nữa, vội vàng chuyển đề tài, trực tiếp nói.

“Chuẩn bị xong rồi.” Clara vội vàng nói.

“Được, vào với ta đi.” Vương Đằng đưa theo ba người vào đại sảnh của liên minh Phó Chức Nghiệp, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May ghê! May ghê!

Không xảy ra chuyện phiền phức nào.

Mấy người tới phòng luyện đan đã chuẩn bị xong từ lâu, Vương Đằng nhận lấy nhẫn không gian Clara đã chuẩn bị xong, nói: “Các ngươi đợi ta ở bên ngoài.”

Nói rồi, hắn dẫn theo Lâm Sơ Hàm vào trong phòng luyện đan.

“Hắn đối xử với vị hôn thê đúng là khác biệt.” Trang Thái Huyên nhìn cánh cửa đóng kín của phòng luyện đan, mới truyền âm nói.

“Phí lời, đó là người chúng ta có thể sánh bằng sao?” Clara cũng truyền âm nói.

“Nhưng nàng quả thực là một cô gái cực kỳ xuất chúng, nghe nói là đến từ cùng một tinh cầu với bá tước Vương Đằng.” Trang Thái Huyên nói.

“Đó chính là gần quan được ban lộc đấy.” Clara cười nói: “Có lẽ cha ngươi cũng muốn để ngươi thân cận với bá tước Vương Đằng hơn đúng không.”

“E rằng hắn phải thất vọng rồi, bá tước Vương Đằng này không nhìn trúng ta.” Trang Thái Huyên nói.

“Vậy thì chưa chắc, dựa vào tướng mạo của hai chúng ta, nếu cùng ra tay, không chừng còn có một chút cơ hội.” Clara nói.

“...” Trang Thái Huyên ngẩn người, kinh ngạc nói: “Sao ngươi có thể nghĩ như vậy được?”

“Tối qua ta đã suy nghĩ cả đêm, ta cần một người đàn ông có thể trợ giúp ta.” Clara hỏi ngược lại: “Vả lại, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn là một người đàn ông đáng để phó thác sao?”

“Ngươi đang bán rẻ chính mình.” Trang Thái Huyên hừ lạnh nói.

“Phụ nữ tìm một người đàn ông ưu tú để phó thác cả đời, sao có thể gọi là bán rẻ chính mình được chứ, đây là tình yêu.” Clara chắp tay lên trước ngực, dáng vẻ khát khao nói.

“Con mẹ nó tình yêu gì chứ, tình yêu của ngươi tỏa ra ánh sáng xanh kìa.” Trang Thái Huyên cạn lời nói.

“Nói bậy, tình yêu của ta là màu hồng, sao có thể là màu xanh được.” Clara tức giận nói.

“Bởi vì ngươi muốn cắm sừng cho Lâm Sơ Hàm, không được, chị Clara, ngươi là của ta.” Trang Thái Huyên kiên quyết nói.

“Ngươi nói sai rồi, phải nói rằng ngươi là của ta.” Clara nâng cằm Trang Thái Huyên lên, cười quyến rũ: “Chúng ta cùng đi theo hắn, không phải càng thân thiết hơn, như vậy không tốt sao?”

“Không ổn chút nào.” Trang Thái Huyên bị động tác của Clara làm cho đỏ hết cả mặt, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Ta không thích đàn ông.”

“Trước kia ta cũng không thích, nhưng bây giờ... Có thể thích.” Clara nói: “Ít nhất ta phát hiện, ta không ghét hắn, thì ra ta chỉ ghét đàn ông không đủ ưu tú.”

“...” Trang Thái Huyên cạn lời nói: “Hôm nay ta phát hiện, ngươi lại thật không biết xấu hổ.”

“Có sao? Thích đàn ông ưu tú, chẳng lẽ không phải là thiên tính của phụ nữ sao?” Clara nói với vẻ tự nhiên.

“Ngươi phản bội ta.” Trang Thái Huyên tức giận, giống như một con mèo nhỏ đang nhe răng múa vuốt.

“Chưa nói tới chuyện phản bội, ngươi vẫn là của ta.” Clara cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn rất đẹp trai sao, trên đời có mấy người đẹp trai chứ.”

“Ngươi... Nông cạn!” Trang Thái Huyên tức giận nói.

“Đúng, ta nông cạn vậy đấy.” Clara thừa nhận.

“Tức chết ta rồi, ngươi, ngươi, ngươi...” Trang Thái Huyên tức giận đến mức nói năng lộn xộn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói: “Lâm Sơ Hàm vô cùng cảnh giác với ngươi, ngươi chắc chắn không có cơ hội.”

“Ồ, thế này thì hơi phiền phức.” Clara chống cằm, bày ra dáng vẻ rất phiền não, sau đó lại cười nói: “Nhưng không sao, trên đời này làm gì có mèo nào không ăn vụng cá chứ, ta chủ động một chút, tự nhiên sẽ có cơ hội.”

“Ngươi... Đúng là hết thuốc chữa.” Trang Thái Huyên hoàn toàn không biết nên nói gì, thở hổn hển quay người đi, tự hờn dỗi ở bên cạnh.

Bên trong phòng luyện đan.

Vương Đằng ngồi khoanh chân, trước mặt hắn là lò Hắc Vẫn được ngọn lửa bao quanh, mùi đan kỳ lạ tản ra.

Lâm Sơ Hàm ngồi cách đó không xa, hai tay chống cằm, yên lặng nhìn bóng người trước mắt.

Nàng luôn biết thiên phú Phó Chức Nghiệp của Vương Đằng rất mạnh, bất kể là luyện đan, chế tạo, hay phù văn, đều đạt đến trình độ vượt xa người thường.

Thậm chí đến cả nghề không được coi là quá cao thâm như linh trù, cũng có trình độ thâm sâu.

Hết chương 2150.
Bình Luận (0)
Comment