“Ta đâu biết được, lúc trước chưa từng có ai tiến hành luyện tạo lại Hạnh Vận Chi Lệ, ngươi cũng coi như là người đầu tiên rồi.” Viên Cổn Cổn hơi cạn lời, nói.
“Hơ, vậy ta không cần lo tin tức của Hạnh Vận Chi Lệ bị tiết lộ ra ngoài à?” Vương Đằng hỏi.
“Chắc không có ai liên tưởng đến Hạnh Vận Chi Lệ, dù sao Hạnh Vận Chi Lệ cũng khá hiếm gặp, hơn nữa lúc trước đều chưa từng xảy ra loại tình huống này.” Viên Cổn Cổn nói.
“Vậy thì tốt!” Vương Đằng thở phào, sau đó lại cảm thán: “Nhưng hiệu quả này mạnh quá rồi, ngay cả lôi kiếp cũng không đánh trúng.”
“Ta đoán là vì vừa mới ra đời, cho nên mới có hiệu quả như vậy. Sau này chắc chỉ có lúc then chốt mới phát huy tác dụng.” Viên Cổn Cổn suy đoán.
“Đúng rồi, vừa nãy chống đỡ lôi kiếp không tiêu hao quá nhiều lực may mắn chứ?” Vương Đằng vội vàng cảm nhận.
“Chắc sẽ không, cho dù tiêu hao cũng tiêu hao không nhiều, dù sao cũng không phải chuyện mang tính nguy hiểm tới tính mạng gì.” Viên Cổn Cổn nói.
“May ghê, may ghê, lực may mắn bên trong quả thật không khác lúc trước quá lớn.” Vương Đằng thở phào.
“Đợi đã, ngươi có thể cảm nhận được lực may mắn sao?” Tiếng nói của Viên Cổn Cổn mang theo vẻ kinh ngạc.
“Không thể được sao? Đây không phải chuyện rất bình thường à?” Vương Đằng buồn bực hỏi.
“ …” Viên Cổn Cổn.
Bình thường cái quỷ à!
“Lực may mắn hư vô như có như không, sao người bình thường có thể cảm nhận được chứ?” Viên Cổn Cổn hỏi.
“Ha ha ha ha… Chắc là ta khá may mắn, ngươi không phát hiện bình thường vận may của ta đều rất tốt à.” Vương Đằng không khỏi sửng sốt, vội vàng cười ha ha, nói.
“Ngươi nói như vậy hình như cũng có lý.” Viên Cổn Cổn sờ cằm. “Nhưng điều này khó tin quá rồi, ngươi quả nhiên khá kỳ quái.”
“Được rồi, ta có thể có gì kỳ quái, còn không phải một đầu, hai tay, ba chân à.” Vương Đằng vội vàng cắt ngang suy nghĩ lung tung của nó.
“…” Viên Cổn Cổn.
Ba chân cái mẹ gì!
Nó đã thuận lợi bị lừa rồi, trong lòng bắt đầu nói móc.
Chủ yếu vẫn là Vương Đằng không nói, nó cũng lười hỏi nhiều, dù sao trên người Vương Đằng có quá nhiều chuyện không thể giải thích nổi. Nếu chuyện gì nó cũng tích cực, vậy bản thân nó đã phiền chết rồi.
Vương Đằng mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn bầu trời, nhặt lấy bong bóng thuộc tính rơi ra lúc trước.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x1500’
‘Lôi kiếp thiên địa x100’
‘May mắn x1’
‘May mắn x1’
…
“Quả nhiên vẫn rớt một số thuộc tính may mắn.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, âm thầm suy tính.
Vừa nãy lúc hắn cảm nhận Hạnh Vận Chi Lệ, phát hiện chênh lệch không lớn so với lúc trước, nhưng vẫn có tiêu hao chút.
Lúc này hắn không khỏi nảy sinh một loại suy nghĩ.
Hạnh Vận Chi Lệ sẽ rớt ra thuộc tính may mắn, vậy có thể bổ sung năng lượng cho nó không?
Theo người ngoài, lực may mắn này hư vô như có như không, không nhìn được không sờ được, nhưng ở chỗ Vương Đằng thì thuộc tính may mắn lại là định lượng.
Có lẽ hắn có thể làm được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Đằng lập tức đã chuẩn bị thử nghiệm.
Hắn tỉnh bơ, nắm Hạnh Vận Chi Lệ trong tay, sau đó điều động thuộc tính may mắn.
Ngay sau đó, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh vô hình thuận theo tay của hắn tiến vào trong Hạnh Vận Chi Lệ.
Bản thân hắn thì cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó.
Vương Đằng vội vàng nhìn giao diện thuộc tính của mình.
‘May mắn’: 39 (người bình thường tối đa 10)
Lúc vừa thấy Hạnh Vận Chi Lệ, hắn đã nhặt được 2 điểm giá trị thuộc tính may mắn, mà vừa rồi lại nhặt 2 điểm nữa, cộng thêm 36 điểm ban đầu, thuộc tính may mắn đã đạt 40 điểm.
Nhưng lúc này chút lực may mắn tràn vào trong Hạnh Vận Chi Lệ kia, thuộc tính may mắn của Vương Đằng đã thành 39 điểm, giảm mất 1 điểm!
“Quả nhiên có thể!” Vương Đằng âm thầm vui mừng.
Ở trong tay người khác, Hạnh Vận Chi Lệ này chỉ là vật tiêu hao, nhưng bây giờ ở trong tay hắn, Hạnh Vận Chi Lệ đã thành bảo vật có thể sử dụng lâu dài.
Đây đúng là quá tuyệt vời!
Cứ như vậy, sau này sẽ có thể sử dụng Hạnh Vận Chi Lệ nhiều lần.
Nhưng có một điều rất bẫy, thuộc tính may mắn quá hiếm hoi, Vương Đằng cũng rất ít có thể nhặt được.
Mà một khi truyền thuộc tính may mắn của bản thân hắn vào Hạnh Vận Chi Lệ, thuộc tính vận may của hắn sẽ bị giảm đi vĩnh viễn, sẽ không khôi phục lại được.
Cho nên hắn phải đảm bảo thuộc tính may mắn của bản thân đầy đủ, mới có thể bổ sung năng lượng cho Hạnh Vận Chi Lệ, nếu không tất cả chỉ có thể là nói suông.
Vương Đằng tạm thời gác lại suy nghĩ bổ sung năng lượng cho Hạnh Vận Chi Lệ, hắn không thể thêm hết thuộc tính may mắn của mình vào Hạnh Vận Chi Lệ được.
Đã quen may mắn rồi, nếu còn giảm thuộc tính may mắn của mình xuống, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Rất sợ!
Sau đó hắn lại nhìn về phía một giá trị thuộc tính khác… lôi kiếp thiên địa!
‘Lôi kiếp thiên địa’: 4500/10000 (nhất giai)
Tăng lên không ít, Vương Đằng thầm gật đầu.
“Đi thôi!” Vương Đằng vẫy gọi Lâm Sơ Hàm chuẩn bị rời đi.
Lâm Sơ Hàm gật đầu.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng luyện tạo, đối diện đã có mấy người bước tới, Vương Đằng nhếch lông mày.
“Đây chính là Tông sư Vương Đằng đúng chứ, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Một người đàn ông trung niên hơi mập dẫn đầu sải bước đi tới, cười nói vô cùng nhiệt tình.
Người này là một cường giả cấp Vực Chủ!
“Ngươi là…” Vương Đằng nghi ngờ nói.
Hắn nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng của người này chính là người tiếp đón hắn lúc trước.
“Ta chính là người phụ trách của nơi này, Archil.” Người đàn ông trung niên mập nói.
“Xin chào!” Vương Đằng thản nhiên gật đầu.
Mặc dù thân phận của người phụ trách liên minh Phó Chức Nghiệp không thấp, nhưng đối phương cũng chỉ là một nhân viên quản lý, Vương Đằng là Tông sư, thân phận thậm chí còn trên đối phương. Cho nên không cần phải tỏ ra quá mức khách sáo, ít nhất phải duy trì hình tượng Tông sư.
“Tông sư Vương Đằng, vừa rồi là vật phẩm ngươi luyện tạo dẫn lôi kiếp tới sao?” Archil cẩn thận hỏi.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Trong lòng Vương Đằng thầm nói quả nhiên.