Lôi kiếp lúc trước quả thật hơi kỳ lạ, khó tránh khỏi sẽ gây ra sự chú ý của người khác. Archil này là người phụ trách của liên minh Phó Chức Nghiệp hành tinh Ngọc Minh, không thể nào không tới hỏi han.
“Không có vấn đề, không có vấn đề, chỉ là lôi kiếp này…” Archil chỉ sợ đắc tội với Vương Đằng, không khỏi hơi do dự.
“Đó chắc chỉ là tình huống tình cờ, ta cũng không quá rõ là chuyện gì.” Vương Đằng lắc đầu, dáng vẻ bản thân cũng rất nghi ngờ, nói: “Nếu bên phía liên minh Phó Chức Nghiệp có tổn thất gì, ta sẽ bồi thường theo đúng giá.”
“Xem ngươi nói kìa, chỉ là hỏng một trận pháp thôi, có tính là gì chứ, đâu cần ngươi bồi thường.” Archil vội vàng nói: “Nếu chỉ là tình huống tình cờ, vậy ta không quấy rầy nữa.”
Vương Đằng gật đầu, cũng không nói gì thêm, dẫn Lâm Sơ Hàm rời đi.
Archil nhìn bóng lưng của Vương Đằng, ánh mắt khẽ lóe lên.
“Đại nhân, chuyện này…” Một nhân viên công tác của liên minh Phó Chức Nghiệp ở phía sau nói.
“Nếu Tông sư Vương Đằng đã nói là tình cờ, vậy đương nhiên là tình cờ rồi.” Archil nhìn đối phương, cười ha ha nói.
“Vâng.” Nhân viên công tác kia chợt giật mình, vội vàng đáp.
“Bowen à, ngươi cảm thấy lôi kiếp Tông sư Vương Đằng vừa gọi tới, nó… bình thường không?” Archil sờ cằm, nhìn người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
“…” Bowen cười gượng, phụ họa nói: “Chắc là có hơi… không bình thường.”
“Ta đã nói mà, sao lôi kiếp bình thường lại đánh không trúng mục tiêu chứ, chắc chắn là lôi kiếp này có vấn đề.” Archil đập một quyền vào lòng bàn tay của mình, nói.
“Ngươi nói đúng.” Khóe miệng Bowen co giật, hắn gật đầu nói.
…
Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm trực tiếp rời khỏi liên minh Phó Chức Nghiệp, sau đó ngồi xe bay năng lượng phù văn trở về trong trang viên.
“Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến ngươi không?” Lâm Sơ Hàm lo lắng hỏi.
Lôi kiếp này quả thật hơi kỳ lạ, nàng lo lắng sẽ có người tra xét Vương Đằng.
“Không cần lo, bọn họ chưa tới mức đắc tội với ta vì chuyện chưa rõ ràng.” Vương Đằng thoải mái cười nói.
Lâm Sơ Hàm gật đầu, không nói nhiều nữa.
Lúc này trời đã muộn rồi, thời gian một ngày vừa là luyện chế đan dược, vừa là luyện tạo Hạnh Vận Chi Lệ, hiệu suất của Vương Đằng đã rất cao rồi.
Hai người ăn cơm tối xong, đi dạo trong trang viên một lát, Vương Đằng đã lặng lẽ kéo Lâm Sơ Hàm đến phòng.
“Ngươi làm cái gì?” Lâm Sơ Hàm hơi đỏ mặt. Tên này không phải lại muốn làm chuyện kỳ quái gì đấy chứ, lẽ nào ngày này đã tới rồi?
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Vương Đằng không khỏi sửng sốt, sau đó ghé tới trước mặt nàng, cười đểu nói.
“Không… không có, ta không có nghĩ lung tung.” Cả vành tai của Lâm Sơ Hàm đều đỏ lên, óng ánh trong sáng, khiến Vương Đằng hơi không nhịn được.
Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng bóp, mắt lập tức sáng lên, xúc cảm vô cùng tuyệt.
Vương Đằng giống như phát hiện ra đại lục mới, không ngờ vành tai của con gái lại mềm mại như vậy, hơi giống… thạch!
Khiến người ta muốn ngâm vào miệng.
“Đừng…” Lâm Sơ Hàm cả người đã mềm ra rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm, vô cùng thẹn thùng.
Vương Đằng đâu chịu nổi kích thích này, nháy mắt đã hôn lên.
Một lát sau, hai người mới từ từ tách ra, Vương Đằng vẫn chưa thỏa mãn lắm.
“Ngươi càng ngày càng xấu xa rồi.” Lâm Sơ Hàm nhẹ nhàng đấm hắn một cái, hờn dỗi nói.
“Ha ha, có sao?” Vương Đằng cười he he, lấy Hạnh Vận Chi Lệ ra, nói: “Ta mang lên cho ngươi.”
“Vương Đằng, thứ này quá quý giá, ta không thể lấy, hơn nữa ngươi càng cần nó hơn ta.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Cầm lấy đi, vốn là mua cho ngươi.” Vương Đằng cười nói.
“Nhưng…” Lâm Sơ Hàm còn muốn nói gì đó.
“Không có nhưng gì cả.” Vương Đằng mặc kệ Lâm Sơ Hàm từ chối, đeo Hạnh Vận Chi Lệ lên cái cổ thon dài, trắng tuyết kia của cô.
“Ngươi thật là…” Lâm Sơ Hàm hơi tức giận sự bá đạo của Vương Đặng, trong lòng lại khác ngọt ngào.
“Thực ra có một điều ngươi nói sai rồi, nó không có tác dụng với ta lắm.” Vương Đằng cười nói.
“Thật hay giả vậy?” Lâm Sơ Hàm nghi ngờ hỏi.
“Ta lừa ngươi làm gì.” Vương Đằng vừa nói, vừa đáng giá Lâm Sơ Hàm sau khi đeo Hạnh Vận Chi Lệ lên, hai lòng gật đầu nói: “Không tệ, rất đẹp.”
Lâm Sơ Hàm cúi đầu nhìn, Hạnh Vận Chi Lệ sau khi được Vương Đằng luyện tạo quả thật càng tinh xảo hơn, có một loại cảm giác thần bí. Là phụ nữ chắc đều sẽ thích, nàng cũng không ngoại lệ.
Không thể không thừa nhận, tay nghề của tên này quả thật vô cùng cao siêu.
Quan trọng hơn là sau khi đeo Hạnh Vận Chi Lệ này lên, nàng cảm thấy không khí xung quanh nàng hình như đã có thay đổi nhỏ bé nào đó, vô cùng thoải mái.
Lẽ nào đây chính là tác dụng của Hạnh Vận Chi Lệ?
“Không hổ là đồ chính tay ta luyện tạo.” Vương Đằng vênh váo nói.
“Ngươi cứ tự luyến đi.” Lâm Sơ Hàm không khỏi trợn trắng mắt.
“Có cảm giác gì không?” Vương Đằng cười ha ha, hỏi.
“Cảm giác… rất thoải mái!” Lâm Sơ Hàm nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể dùng từ đơn giản nhất để miêu tả.
“Vậy là đúng rồi, sau này vận may của ngươi ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng của Hạnh Vận Chi Lệ này, tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt.” Vương Đằng nói.
“Thật thần kỳ.” Lâm Sơ Hàm cảm thán nói.
“Phải luôn đeo trên người, nhưng đừng để lộ ra, tránh cho người có lòng chú ý.” Vương Đằng nói.
“Ta biết rồi.” Lâm Sơ Hàm gật đầu.
“Nhưng cũng không cần lo lắng quá, theo lý thì ngoài bản thân ngươi ra, người khác sẽ không cảm nhận được dao động đặc biệt Hạnh Vận Chi Lệ tỏa ra.” Vương Đằng nói.
“Ừ, ngươi nói như vậy thì ta nhẹ nhõm hơn không ít.” Lâm Sơ Hàm mỉm cười nói.
“Đợi sau khi ngươi không cảm nhận được cảm giác thoải mái đó nữa, thì cất nó đi, mang về cho ta.” Vương Đằng dặn dò.
“Được.” Lâm Sơ Hàm hơi nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.
Thời gian sau đó, Vương Đằng đều ở trong nhà chung sống với Lâm Sơ Hàm. Thực ra hắn vẫn luôn cảm thấy thua thiệt Lâm Sơ Hàm, hiện giờ khó khăn lắm mới có chút thời gian, đương nhiên hắn phải ở bên nàng thật tốt.
Trong lúc đó, Clara và Trang Thái Huyên lại tới cửa mấy lần, nhưng cũng không ở lâu, nói vài câu với Vương Đằng, duy trì quan hệ của đôi bên, rồi rời đi.