Hắn không khỏi nhắm mắt lại, cảm ngộ kỹ càng.
Một lát sau hắn mới mở mắt ra, sâu trong con ngươi như lướt qua ký hiệu màu vàng, lóe lên rồi vụt tắt.
“Thì ra đây chính là phù văn viễn cổ!” Trong lòng Vương Đằng đã hiểu ra.
Mặc dù thuộc tính phù văn viễn cổ vừa có được chỉ có 10 điểm, cảm ngộ không nhiều, nhưng đây giống như đã mở ra một công tắc cho hắn, để hắn có tư cách tiếp xúc, chứ không phải chẳng hề biết gì như lúc trước.
Lúc này hắn lại nhìn về phía bức tường khắc đầy phù văn viễn cổ kia, cảm giác choáng váng đã giảm đi không ít.
Thậm chí lúc này hắn đã có thể hiểu được, biết được ý nghĩa của hai phù văn trong số đó.
Hắn vốn là một Tông sư phù văn, hiểu biết về phù văn vượt xa người thường, bây giờ cũng hiểu được chút phù văn viễn cổ, vì vậy cảm nhận càng sâu sắc hơn.
“Vương Đằng, ngươi đang ngẩn người cái gì thế?” Tiếng nói của Viên Cổn Cổn khiến Vương Đằng lấy lại tinh thần.
“Không có gì, ta đang nghĩ phù văn cổ xưa này và phù văn bây giờ có liên hệ gì không.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Hắn không nói ra chuyện hắn có được thuộc tính ‘phù văn viễn cổ’, thứ này giải thích không rõ.
“Có thể có liên quan, ta nghe nói phù văn bây giờ là biến đổi từ trong phù văn cổ ra, là phiên bản đơn giản hóa của phù văn cổ.” Viên Cổn Cổn suy ngẫm nói.
“Phiên bản đơn giản hóa?!” Vương Đằng cau mày, trong lòng hơi ngạc nhiên.
“Nhưng đây đều là lời đồn, bên ngoài không có cách nói chính xác, cho nên ta cũng không thể chắc chắn.” Viên Cổn Cổn lắc đầu, từ bỏ đào sâu tìm tòi, nói: “Trung tâm này chắc cũng không vào được, chúng ta đi thôi.”
“Không vội, ta xem thêm lát nữa.” Vương Đằng lại dừng bước chân, tiếp tục quan sát trước bức tường đá, hắn muốn xem liệu tường đá này có sinh ra bong bóng thuộc tính nữa không.
“Ngươi cũng xem không hiểu, có gì đáng xem đâu.” Viên Cổn Cổn rất ngạc nhiên nói.
“Lỡ như ta ngộ ra thì sao?” Vương Đằng ý tứ sâu xa cười hỏi.
“Nếu thế này mà ngươi cũng có thể ngộ ra, thì ta học chó sủa cũng được.” Viên Cổn Cổn trợn trắng mắt, nói.
“Đây là ngươi nói nhé.” Khóe miệng Vương Đằng không khỏi cong lên cười. Viên Cổn Cổn này đúng là tự đào hố cho mình.
“Đúng, ta nói đấy.” Viên Cổn Cổn tự tin nói.
“Lời ngươi nói ta đều đã ghi lại rồi, ngươi cứ đợi mà xem đi.” Vương Đằng cười ha ha, niệm lực tinh thần quét ra, lại một bong bóng thuộc tính rơi ra bị hắn nhặt.
‘Phù văn viễn cổ x5’
…
Trong mắt Vương Đằng lấp lánh ánh sáng, xem ra suy đoán của hắn là chính xác, bức tường này quả thật có thể sinh ra bong bóng thuộc tính.
Vật này vô cùng đặc biệt!
Một bức tường lại có thể rớt bong bóng thuộc tính, rất không tầm thường.
Đột nhiên Vương Đằng rất muốn biết phía sau bức tường là cái gì, nhưng dù hắn đã mở ‘đôi mắt Chân Thị’ đến mức độ nào cũng đều không thể nhìn thấy thứ ở phía sau.
Trừ khi hắn tiếp tục tăng cấp bậc của ‘đôi mắt Chân Thị’, nhưng vậy chắc chắn sẽ tiêu hao lượng lớn thuộc tính trắng, Vương Đằng cảm thấy hơi không đáng.
Nửa tiếng tiếp theo, hắn đều ở đây nhặt bong bóng thuộc tính, cuối cùng lại tích lũy được 65 điểm thuộc tính ‘phù văn viễn cổ’, khiến hắn càng ngày càng hiểu nhiều hơn về ‘phù văn viễn cổ’.
‘Phù văn viễn cổ’: 65/1000 (nhập môn)
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, cảm ngộ của hắn về ‘phù văn viễn cổ’ đã đạt đến trình độ nhập môn.
Lại xem phù văn trên vách tường, hắn đã có thể hiểu được một phần nhỏ.
Mà cảm giác chóng mặt cũng giảm đi đôi chút.
Viên Cổn Cổn phát hiện ra điều bất thường, thời gian Vương Đằng nhìn chăm chú vào vách tường ngày một dài hơn. Điều này khiến đáy lòng nó vô cùng khiếp sợ.
Vương Đằng có thể hiểu được phù văn viễn cổ thật ư?
Tiên sư, cái tên này lại xài hack rồi!
Tình huống này không phải mới lần một lần hai, cứ mỗi khi nó cảm thấy không cso khả năng thì Vương Đằng lại phá vỡ cái không có khả năng đó.
Vương Đằng nhíu mày, hắn phát hiện ra ‘phù văn viễn cổ’ này quả là rất cao thâm, chỉ nhập môn mà đã cần 1000 điểm giá trị thuộc tính, mà giờ hắn mới chỉ lụm được có 65 điểm thôi.
Nhưng điều khiến Vương Đằng bất ngờ chính là ‘phù văn viễn cổ’ này lại nằm độc lập bên ngoài thuộc tính phù văn sư ở trong giao diện thuộc tính.
Nói cách khác, ‘phù văn viễn cổ’ thuộc về hệ thống khác.
Đương nhiên, trình độ phù văn của Vương Đằng đã đạt tới cấp Tông sư. Điều đó giúp cho sự lý giải của hắn về ‘phù văn viễn cổ’ đã vượt trội hơn hẳn những phù văn sư thông thường, đây là điều không thể thay đổi.
Viên Cổn Cổn không thúc giục Vương Đằng rời đi nữa, nó muốn quan sát xem Vương Đằng có thể hiểu ra gì không.
Nhưng được nửa tiếng thì Vương Đằng lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Không xem nữa à?” Lúc này Viên Cổn Cổn mới lên tiếng hỏi.
“Xem xong rồi.” Vương Đằng vừa đáp vừa quay lại đường cũ.
Tiếc là trên vách đá không rơi bong bóng thuộc tính, ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Ngươi hiểu được phù văn viễn cổ?” Viên Cổn Cổn chần chừ hỏi.
Nó không cảm thấy lạ lùng cả, có thể cảm ngộ lâu như vậy đã không tồi rồi.
“Hiểu được một chút.” Vương Đằng tùy tiện trả lời.
“...” Viên Cổn Cổn hít một hơi thật sâu, cảm giác bị đả kích.
Tên này thật sự yêu nghiệt như thế sao?
“Phù văn viễn cổ trên vách tường kia có ý gì?” Nó không khỏi hỏi.
“Đó là phù văn phòng ngự và cách ly, hiệu quả mạnh mẽ hơn phù văn hiện giờ của chúng ta rất nhiều, nhưng ta cũng chỉ hiểu một chút thôi.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Phòng ngự và cách ly à, không khác dự đoán là mấy.” Viên Cổn Cổn nghĩ rồi chần chừ hỏi: “Ngươi có thể cảm ngộ được nhiều phù văn viễn cổ hơn không?”
“Cần phải có nhiều phù văn viễn cổ hơn, nếu chỉ riêng vách tường kia thì e là không thể.” Vương Đằng nói.
“Cũng phải, phù văn trên vách tường kia quá ít, có thể hiểu được đôi chút đã là tốt lắm rồi.” Viên Cổn Cổn đồng ý nói: “Hơn nữa, với những thứ được lưu lại từ thời viễn cổ này, nhất định phải có phù văn càng nhiều, hàm ý càng khổng lồ thì mới càng có lợi cho việc cảm ngộ.”
“Hàm ý à?” Mắt Vương Đằng lóe lên, gật đầu.