“Hình như chúng ta còn lâu mới bằng những Cổ tộc kia!”
“Đây…” Vương Đằng không khỏi cạn lời, lời này nói ra từ trong miệng của Tư Không Đệ Nhị thực sự khiến người ta hơi chấn động.
Không ngờ hắn lại thừa nhận con người bây giờ không bằng Cổ tộc!
Mặc dù Vương Đằng biết Cổ tộc vô cùng mạnh mẽ, để lại vô số truyền thuyết trong vũ trụ, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Nhân tộc bây giờ hẳn là càng mạnh mẽ hơn.
Nói cho cùng về mức độ nào đó, Cổ tộc đã biến mất, còn Nhân tộc bây giờ mới là chúa tể của vũ trụ này.
“Có phải vô cùng kinh ngạc không?” Tư Không Đệ Nhị thản nhiên cười hỏi.
“Quả thật.” Vương Đằng gật đầu.
“Thừa nhận bản thân không bằng người xưa, điều này cũng không có gì, cho đến tận bây giờ, chúng ta cũng vẫn đang nghiên cứu Cổ tộc, hy vọng có thể vượt qua bọn họ.” Tư Không Đệ Nhị nói.
“Học viện tinh không bắt cự quái Lôi Đình có phải chính là để nghiên cứu Cổ tộc không?” Trong lòng Vương Đằng khẽ động, hỏi.
“Xem ra ngươi đã nghĩ đến rồi.” Tư Không Đệ Nhị gật đầu. “Chúng ta muốn tìm ra một vài thứ từ trong huyết mạch của cự quái Lôi Đình.”
“Tìm ra một vài thứ?” Trong lòng Vương Đằng rất ngạc nhiên, hỏi: “Là thứ gì?”
“Một vài thứ được ghi chép ở trong huyết mạch, những điều này về sau ngươi sẽ biết.” Tư Không Đệ Nhị nói.
“Được rồi.” Vương Đằng biết nếu chủ đề phải kết thúc ở đây, nên cũng không hỏi dò nữa.
Sau đó hắn lại hỏi về chuyện của học viên tinh không thứ bảy, Tư Không Đệ Nhị đều giải đáp từng điều, rất kiên nhẫn.
Hai người nói chuyện rất lâu, Vương Đằng mới được dẫn đến một căn phòng nghỉ ngơi.
“Khoảng năm ngày sau chúng ta sẽ đến học viện tinh không thứ bảy, nếu ngươi rất tò mò, thì mấy ngày này có thể đi dạo trên chiến thuyền.” Tư Không Đệ Nhị nói xong, rồi quay người rời đi.
“Vương Đằng, đừng trở về tu luyện vội, đi dạo một vòng trước đi, khó khăn lắm mới được thấy một chiến thuyền Cổ tộc.” Viên Cổn Cổn nói.
“Được thôi, thỏa mãn ngươi.” Vương Đằng lắc đầu, hỏi: “Sao ngươi tò mò về chiến thuyền Cổ tộc này như vậy?”
“Đây là vật của Cổ tộc, bao hàm kết tinh trí tuệ của Cổ tộc, đương nhiên ta tò mò rồi.” Viên Cổn Cổn nói như lẽ đương nhiên.
“Nhìn ở bên ngoài chắc cũng không nhìn ra điều gì.” Vương Đằng vừa đi dạo không mục đích theo hành lang, vừa giao lưu với Viên Cổn Cổn ở trong đầu. “Trừ khi sau này chúng ta có thể tự mình kiếm được một cái.”
“Vậy không dễ dàng.” Viên Cổn Cổn không ôm hy vọng. “Chiến thuyền Cổ tộc bình thường chỉ tồn tại ở trong một số di tích của Cổ tộc kia, mà di tích Cổ tộc không hề dễ tìm. Điều quan trọng nhất là dù có tìm được cũng chưa chắc đã có đồ vật loại hình lớn như chiến thuyền Cổ tộc này.”
“Ai biết chứ.” Vương Đằng cũng chỉ nói vậy thôi.
Hai người đi dạo trên chiến thuyền, Vương Đằng từ từ phát hiện vị trí bên trong chiến thuyền này hoàn toàn là phong cách bây giờ, gần như không cảm nhận được sự cổ xưa.
“Xem ra bên trong đã trải qua một số cải tạo tân trang.” Vương Đằng suy nghĩ nói.
“Rất bình thường, ngươi không thể nào ước mong người bây giờ có thể tiếp nhận thẩm mỹ của Cổ tộc.” Viên Cổn Cổn nói.
“Không thể thấy phong cách của Cổ tộc vẫn có hơi tiếc nuối.” Vương Đằng nói.
“Xem bên trong nữa đi, chắc có một vài chỗ chưa tân trang, còn giữa lại dáng vẻ ban đầu.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng gật đầu, đi đến chỗ sâu hơn của chiến thuyền.
Vừa nãy chỗ bọn họ đi qua là khu sinh hoạt nghỉ ngơi, không có gì đáng để quan sát, hắn đã dùng ‘đôi mắt Chân Thị’ để quét, thấy được một số thứ.
Đó là một hành lang có vẻ sâu thẳm, bên trong hình như có chút phong cách cổ!
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, cất bước đi tới. Khi bước vào khu vực tối tăm kia, một ý lạnh đột nhiên thổi qua toàn thân, chưa đi được mấy bước thì một cầu thang đi xuống hiện ra trước mặt.
“Còn có thể xuống tiếp sao?” Viên Cổn Cổn hơi ngạc nhiên, thúc giục nói: “Xuống dưới xem đi.”
Vương Đằng không nói chuyện, đã đi xuống, bước chân giẫm lên bậc thang phát ra tiếng cộp cộp cộp, giống như vang vọng trong một không gian trống trải.
“Ở đây sẽ không có thứ kỳ quái như linh hồn Cổ tộc gì chứ?” Viễn Cổn Cổn hỏi.
“Một sinh mệnh trí năng như ngươi, còn sợ thứ này sao?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ lạ, cạn lời nói.
“Sao ta có thể sợ, ta đang lo ngươi sợ.” Viên Cổn Cổn chột dạ nói.
“Cảm ơn, không cần thiết, cho dù có linh hồn, ta vẫn đánh nổ nó.” Vương Đằng không vui nói.
Nói rồi, Vương Đằng đã đi đến dưới bậc thang cuối cùng, ánh mắt nhìn xung quanh, hắn chú ý thấy gì đó, bước nhanh đến trước một bức tường kim loại.
“Đây là…” Viên Cổn Cổn lấy làm lạ.
Trên bức tường kim loại kia khắc từng phù văn cực kỳ cổ xưa, Vương Đằng chưa từng thấy, chỉ cảm thấy vô cùng huyền ảo, phức tạp.
Nhưng nhìn vài lần đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, khó có thể tiếp nhận.
Sắc mặt Vương Đằng hơi thay đổi, hắn liên tục lắc đầu, hơi ngạc nhiên thu ánh mắt về.
“Vương Đằng, đây hình như là trung tâm chiến thuyền.” Viên Cổn Cổn nói.
“Trung tâm chắc ở mặt sau bức tường, ngươi xem chỗ đó có một cái cửa.” Vương Đằng chỉ vào một góc, nói.
“Đúng thật!” Viên Cổn Cổn nhìn theo phía hắn chỉ, như có điều suy nghĩ, gật đầu nói.
“Những phù văn này chắc chính là phù văn Cổ tộc rồi.” Vương Đằng lại đặt ánh mắt lên trên bức tường, nhanh chóng đánh giá những phù văn kia.
“Phù văn Cổ tộc này lại huyền ảo như vậy.” Viên Cổn Cổn chấn động, nó nhìn mấy cái cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng thu ánh mắt về.
Vương Đằng cau mày, nhìn xung quanh, hắn phát hiện chỉ có trên bức tường này khắc rất nhiều phù văn cổ, tỏa ra ý cổ xưa, bể dâu.
Nơi này chắc chưa qua cải tạo, vẫn giữa được dáng vẻ vốn có.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn ngưng tụ.
Một bong bóng thuộc tính thấm ra từ trên bức tường đầy phù văn.
“Ở đây lại có thể sinh ra bong bóng thuộc tính!” Trong lòng Vương Đằng cả kinh, niệm lực tinh thần quét qua, nhặt bong bóng thuộc tính lên.
‘Phù văn viễn cổ x10’
…
Trong đầu Vương Đằng lập tức hiện ra từng phù văn huyền ảo, giống như tinh thần lực phác họa, thể hiện bằng màu vàng, nhưng rất nhanh lại biến mất, biến thành một đoạn cảm ngộ, hòa vào trong ký ức của hắn.