Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2167 - Chương 2167. Buông Cần Ở Hư Không!

Chương 2167. Buông cần ở hư không!
Chương 2167. Buông cần ở hư không!

Như thế cũng câu cá được, có phải quá qua loa rồi không?

“Năng lượng chính là mồi câu tốt nhất, để xem năng lượng của ngươi có đủ hấp dẫn không.” Tư Không Đệ Nhị nói.

“Năng lượng?” Vương Đằng chợt nảy ra ý tưởng.

“Không thử đi à? Trên người ngươi có nhiều loại nguyên lực, kiểu gì cũng có một loại mà ‘cá’ dưới kia sẽ thích.” Tư Không Đệ Nhị xúi giục.

“Dưới đây có cá thật ư?” Vương Đằng hỏi.

“Ngươi quan tâm nó làm gì, miễn là cắn câu thì chẳng phải đều là cá hay sao?” Tư Không Đệ Nhị nói.

“Thầy nói thật có lý à nha.” Vương Đằng đã vô lực phỉ nhổ.

Hắn không chần chừ nữa mà bắt chước theo, cũng vung chiếc cần câu trong tay, dây câu văng ra.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, trên dây câu truyền đến một lực kéo lớn đến mức khiến tay hắn run lên, suýt nữa không giữ nổi cần câu.

Giờ phút này, hắn mới thực sự cảm nhận được sự khủng khiếp của vành đai hư không chảy loạn. Dòng chảy bên dưới rất xiết, năng lượng thể lỏng phức tạp cực kỳ hùng vĩ và quỷ dị. Một số năng lượng đặc biệt thậm chí còn tác động vào dọc dây câu khiến người câu bị thương nặng, hoặc thậm chí là tử vong.

Tư Không Đệ Nhị cũng có hơi ngạc nhiên, vốn định xem Vương Đằng mất mặt mà không ngờ hắn lại rất vững vàng, không khỏi cười khà nói: “Ngươi cẩn thận đấy, cần câu của ta mắc lắm đó nha.”

“Rơi xuống thì sẽ không bắt ta bồi thường phải không?” Vương Đằng vật lực, nắm chặt cần câu trong tay, cười nhạt.

Thật ra trong lòng hắn vẫn có hơi hoảng loạn.

Chiếc cần câu này có thể câu được trong vành đai hư không chảy loạn chứng tỏ không phải vật bình thường.

Nhỡ mà rơi thật, không bồi thường nổi thì làm sao?

Nhưng dù có hoảng cũng không thể người ta nhận ra được, bề ngoài phải vững như chó già.

Tư Không Đệ Nhị không đáp mà còn cười nói: “Chúng ta thi đấu không? Xem ai câu được thứ gì quý giá hơn. Nếu ngươi thắng, ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện không quá đáng. Điều kiện này sẽ rất hữu ích khi ngươi tới học viện tinh không.”

“Đương nhiên, nếu ngươi thua, ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

“Chốt kèo.” Mắt Vương Đằng sáng lên.

Hiện giờ hắn biết rất ít về học viện tinh không, nếu có thể nhận được một điều kiện mà giáo sư hứa hẹn thì chắc chắn đó sẽ là một lớp bảo đảm.

Tư Không Đệ Nhị nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì không khỏi mỉm cười, ánh mắt nhìn về chiếc dây câu của mình, cực kỳ giống một tay câu kỳ cựu chuyên nghiệp.

Trông cũng ra gì lắm.

Vương Đằng ngẫm nghĩ, cảm thấy dùng nguyên lực Ngũ hành làm mồi câu nghe chừng không hấp dẫn lắm, vậy nên tốt nhất là dùng nguyên lực đặc biệt, nhưng trông dáng vẻ tự tin của Tư Không Đệ Nhị thì hắn lại cảm thấy không chắc chắn lắm.

Dù gì đối phương cũng là cường giả cấp Bất Hủ, mình muốn hơn người ta nhất định phải tấn công bất ngờ!

Xem ra “mồi câu” bình thường chắc chắn không ăn thua.

“Có lẽ nên sử dụng lực căn nguyên.” Vương Đằng trầm ngâm trong lòng, sau đó lại tự lắc đầu: “Không được, không được, cường giả cấp Bất Hủ cũng nắm giữ lực căn nguyên, còn mạnh hơn mình nhiều.”

“Vậy thì có gì mà mình có nhưng thầy Tư Không lại không có?”

“Đúng rồi, dị hỏa thiên địa, hoặc là lôi kiếp thiên địa, mấy thứ này hẳn cũng có thể dùng làm ‘mồi câu’ chứ nhỉ?”

Vương Đằng không chắc chắn lắm, nhưng không ngăn được việc hắn bắt tay vào thử.

Nhưng trước đó, hắn hỏi lại một câu: “Thầy ơi, nhỡ ta câu được cái gì khủng khiếp quá thì sao?”

“Vậy thì phải dựa vào chính ngươi thôi.” Tư Không Đệ Nhị cười khà: “Chẳng lẽ còn để thầy giáo giúp ngươi à, chúng ta là đối thủ mà.”

“Móa!” Vương Đằng không còn gì để nói.

Mấy thứ dị hỏa thiên địa, lôi kiếp thiên địa không phải phàm vật, rất có thể sẽ kéo đến tồn tại khủng khiếp nào đó, đến lúc đó không bắt được thì cũng công toi.

“Xem ra chỉ có thể giảm một ít mồi câu, không thể thả quá nhiều.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lập tức không do dự mà phóng một tia lôi kiếp thiên địa ra, dọc theo dây câu rồi uốn lượn trên lưỡi câu.

Thật sự chỉ có một tia, hắn không dám phóng nhiều, nhỡ lại xảy ra chuyện.

Vành đai hư không chảy loạn bí hiểm khó lường, vẫn chắc cú một chút cho yên tâm.

“Ồ!” Tư Không Đệ Nhị thầm ồ lên trong lòng. Hắn cảm nhận được gì đó, mắt ánh lên tia dị sắc.

Nhưng hắn không chắc lắm, loại sức mạnh này rất đặc biệt, như có như không, không biết có phải loại sức mạnh mà hắn đoán kia không.

Niềm bất ngờ mà Vương Đằng mang đến cho hắn quả là ngày càng nhiều.

Cuộc thi câu cá này cũng trở nên thú vị rồi đây!

Hắn cũng bắt đầu nghiêm túc, một tia lực căn nguyên men theo dây câu chui vào trong vành đai hư không chảy loạn.

Hai người đứng bên mạn thuyền, lẳng lặng chờ kết quả.

Câu cá cần tính kiên nhẫn, một tay câu kỳ cựu vĩ đại nhất định phải giữ tâm trí bình lặng, không thể vội vàng xao động.

Có lẽ con mồi đang trên đường tới.

...

Thời gian chậm chạp trôi đi, chớp mắt đã qua nửa ngày, Vương Đằng và Tư Không Đệ Nhị đều chưa câu được gì.

Trong lúc hai người vừa chờ đợi vừa nói chuyện phiếm, Vương Đằng biết được rằng họ chỉ mất một ngày để đi qua vành đai hư không chảy loạn.

Nói cách khác, thực chất họ chỉ còn lại nửa ngày mà thôi.

Tư Không Đệ Nhị không vội vã, hắn mỉm cười nhìn Vương Đằng, nhưng biểu hiện của Vương Đằng lại khiến hắn thất vọng.

Cho dù biết chỉ còn nửa ngày thì Vương Đằng cũng không để lộ chút hấp tấp nào, ngược lại, vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ như thể không bận tâm gì về cuộc thi đấu này vậy.

“Ngươi không tăng thêm chút mồi câu à? Có tí tẹo mồi câu như thế chưa chắc đã thu hút được con mồi đâu.” Tư Không Đệ Nhị vừa đảo mắt vừa nói.

“Không vội, kẻ muốn sẽ cắn câu!” Vương Đằng cười nhẹ, liếc nhìn Tư Không Đệ Nhị: “Còn thầy ấy, nếu đến cuối cùng mà không câu được gì thì không hay lắm đâu, dù sao ngươi cũng là thầy giáo mà.”

Vẻ mặt Tư Không Đệ Nhị cứng đờ.

Thằng ranh này, dám bật lại cơ à.

“Ha ha, người thầy này đã qua cái tuổi hiếu thắng rồi, chỉ chơi đùa với ngươi chút thôi, thua cũng chả sao cả.” Tư Không Đệ Nhị cười nói: “Đúng rồi, ngươi có biết vì sao ta tên là Tư Không Đệ Nhị không?”

Hết chương 2167.
Bình Luận (0)
Comment