Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2168 - Chương 2168. Buông Cần Ở Hư Không! (2)

Chương 2168. Buông cần ở hư không! (2)
Chương 2168. Buông cần ở hư không! (2)

“Vì sao?” Vương Đằng rất phối hợp hỏi.

“Bởi vì từ khi sinh ra, ta đã luôn là đệ nhất, bất kể là chuyện gì cũng chưa có ai thắng được ta. Như vậy thì chán quá, ta muốn được một lần đứng thứ hai nên đã tự sửa lại tên cho mình, đặt là Tư Không Đệ Nhị.” Tư Không Đệ Nhị nói với vẻ phiền muộn: “Nếu ngươi có thể khiến ta thua một lần thì dù chỉ là câu cá thôi, ta cũng vui lắm rồi.”

“Vương Đằng à, ông thầy này kiêu căng vãi!” Viên Cổn Cổn không chịu nổi phải điên cuồng phỉ nhổ trong đầu Vương Đằng.

“...” Vương Đằng cũng cảm thấy vậy, hắn muốn hô lên một tiếng 666 (đỉnh đỉnh đỉnh) với vị thầy Tư Không này.

Thao tác sửa tên như thế cũng làm ra được!

Sao đổi thành hoa hoa luôn đi.

Ngay lúc Vương Đằng và Viên Cổn Cổn không ngừng xỉ vả Tư Không Đệ Nhị thì hư không chảy loạn bên dưới đột nhiên nổi lên một vòng bọt sóng.

“Ố ồ, ta có cá cắn câu rồi.” Mắt Tư Không Đệ Nhị sáng lên.

Vương Đằng và Viên Cổn Cổn cùng giật thóc, lập tức nhìn sang, mắt dán chặt vào hư không chảy loạn bên dưới.

Họ rất tò mò với thứ mắc câu này!

‘Đôi mắt Chân Thị’ của Vương Đằng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi một nghìn mét trong vành đai hư không chảy loạn, nên ngay từ đầu hắn không thể thấy rõ rốt cuộc thứ gì đã cắn câu.

Vẻ mặt Tư Không Đệ Nhị thay đổi, tay bắt đầu thu dây câu lại, kéo thứ bên dưới lên.

Đối với một cường giả cấp Bất Hủ, chuyện này không khó khăn gì, lực hút của vành đai hư không chảy loạn như không hề tồn tại trong tay hắn.

Thứ bên dười ngày một gần, cuối cùng Vương Đằng cũng thấy rõ hình hài của thứ đó, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bùm!

Ngay sau đó, một bóng đen phá vỡ năng lượng thể lỏng, bắn ra khỏi vành đai hư không chảy loạn

“Lại đây cho ta.” Tư Không Đệ Nhị cười khà khà, tay giật mạnh cần câu, kéo bóng đen mắc ở lưỡi câu lên boong của chiến thuyền.

Vật kia muốn vùng vẫy nhưng đã bị Tư Không Đệ Nhị thẳng thừng đàn áp, dùng nguyên lực để trói lại.

“Một con cá Đỏ Dạ vảy bạc, không tồi! Không tồi!” Hắn nhìn sinh vật trên boong thuyền rồi cười ha hả.

“Đúng là một con cá!” Vương Đằng đã nhìn thấy nó từ nãy nên chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng lúc này vẫn không khỏi kinh ngạc nói.

Tư Không Đệ Nhị câu được một con cá Đỏ Dạ có vảy bạc trên trán, dài chừng một mét, cả người nó tỏa ra ánh vàng nhè nhẹ, khá lạ kỳ.

Với ánh mắt của một Tông sư linh trù như Vương Đằng thì con cá này hẳn phải... ngon lắm!

“Có thể là cá, cũng có thể là cái khác, còn tùy vào vận mệnh của ngươi.” Tư Không Đệ Nhị cười nói: “Nhóc Vương, con cá Đỏ Dạ vảy bạc của ta này chính là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, chất thịt ngon ngọt, quan trọng nhất là khi ăn nó, có thể... dưỡng nhan! Đặt trong học viện tinh không, đây chính là một mặt hàng xa xỉ!”

“Dưỡng nhan?” Vương Đằng đầy bất đắc dĩ, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng giá trị của thứ này chắc sẽ không hề thấp.

“Trông ngươi kìa!” Tư Không Đệ Nhị cười khà, cất con cá Đỏ Dạ vảy bạc đi, sau đó quăng cần lần nữa.

Không biết có phải vận may của hắn tới rồi không mà trong nửa giờ kế tiếp, hắn câu được ba con cá Đỏ Dạ vảy bạc nữa.

Hai con trong số đó có kích thước không chênh lệch nhiều với con đầu tiên, nhưng con còn lại thì dài hơn ba mét.

“Giá của con cá Đỏ Dạ vảy bạc ba mét này chí ít cũng phải gấp mười lần.” Tư Không Đệ Nhị hí hửng nói.

Không hiểu sao, Vương Đằng cảm thấy nụ cười của hắn thật bỉ ổi, phỏng chừng con cá Đỏ Dạ vảy bạc này không chỉ đơn thuần để bán lấy tiền.

Tư Không Đệ Nhị liên tục câu được ba con cá Đỏ Dạ vảy bạc, trong khi Vương Đằng lại không thu hoạch được gì.

Thời gian chỉ còn chưa đến hai tiếng đồng hồ là họ sẽ rời khỏi vành đai hư không chảy loạn.

“Nhóc Vương, ngươi sắp thua rồi!” Tư Không Đệ Nhị đắc ý nhìn Vương Đằng.

“Thầy à, hình như ngươi không chỉ câu một lần đâu nhỉ.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“A ha ha ha, ngươi nói gì cơ, sao ta nghe không hiểu.” Tư Không Đệ Nhị cười khan một tiếng.

“...” Vương Đằng đảo mắt khinh bỉ, nhưng không nói gì thêm.

Hắn đang suy nghĩ xem có nên gia tăng mồi câu hay không, hắn không muốn thua một chút nào.

Tuy như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu không còn cách nào khác thì chỉ có thể liều mình thử thôi.

Tư Không Đệ Nhị thấy dáng vẻ ấy của hắn thì không khỏi mỉm cười.

Hắn rất muốn xem Vương Đằng sẽ chọn lựa như thế nào, cái nguy hiểm nhất khi thả câu ở hư không là ngươi không bao giờ có thể biết ngươi sẽ câu được cái gì.

Nếu không kiểm soát tốt, người câu thực sự có thể trở thành con mồi của thứ khác.

Cuối cùng, Vương Đằng vẫn quyết định chờ thêm chút nữa. Hắn thực sự không nắm chắc được ở vành đai hư không chảy loạn này, chỉ việc đối phó với năng lượng xung kích không ngừng lan truyền đến từ bên dưới đã buộc hắn phải dốc toàn bộ tinh thần rồi.

Nếu gặp phải thứ gì khó đối phó nữa thì coi như xong~

Thời gian lại tiếp tục trôi đi.

Nửa tiếng sau, ánh mắt Vương Đằng đột nhiên nheo lại.

Ngay cả Tư Không Đệ Nhị cũng hiện lên vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về bên trái phía trước.

Ở đó có một xoáy nước chảy loạn, các loại năng lượng vô cùng hỗn loạn, có vẻ cực kỳ cuồng bạo.

Chiến thuyền lập tức tự động tránh khỏi khu vực đó, nhưng Vương Đằng và Tư Không Đệ Nhị trên thuyền vẫn cảm nhận rõ ràng chấn động từ thân thuyền truyền đến.

Hiển nhiên là chiến thuyền đã chống lại lực hút từ xoáy nước kia.

Trong khi xoáy nước khủng khiếp này khiến Vương Đằng cảm thấy khiếp sợ này thì nội tâm hắn cũng lóe lên kinh ngạc.

Bong bóng thuộc tính!

Vương Đằng thấy mấy cái bong bóng thuộc tính bồng bềnh bên trên xoáy nước.

Thật bất ngờ!

Hắc cảm thấy cực kỳ bất ngờ, không ngờ ở vành đai hư không chảy loạn này có thể thấy được bong bóng thuộc tính.

Vương Đằng không nghĩ nhiều, lập tức phóng niệm lực tinh thần ra để hốt hết bong bóng thuộc tính.

Nhưng lúc này, một tình huống không tưởng đã xảy ra.

Niệm lực tinh thần trước nay luôn thuận lợi khi đến gần xoáy nước kia thì bị xoáy nước hút vào, nhoắng cái đã tách ra và mất liên hệ.

Hết chương 2168.
Bình Luận (0)
Comment