“Cũng có không ít những người trong số chúng ta nắm giữ nhiều loại nguyên lực đấy, nhưng không có người nào đi chọn học viện tinh không thứ bảy. Mọi người điều biết học viện tinh không thứ bảy xảy ra chuyện gì mà, chọn con đường đó cuối cùng chỉ còn đường chết.”
“Quá không sáng suốt rồi!”
“Ta dường như đã thấy được điểm kết thúc của một thiên tài.”
“Không biết Vương Đằng này mạnh bao nhiêu, có người nào đi lên thăm dò thử hay không?”
“Không bằng ngươi đi đi nhỉ? Chúng ta sẽ cổ vũ cho ngươi.”
“...”
Không ít người xì xào, nhưng nếu thật sự muốn họ đi lên thăm dò Vương Đằng, lại không có ai bằng lòng đi làm chim đầu đàn.
Bọn họ lại không ngốc. Thiên kiêu có thể leo lên Tinh bảng, thực lực nhất định không thấp, lúc này mà đi lên chẳng qua là tự rước lấy nhục thôi.
Cho dù là muốn khiêu chiến Vương Đằng, cùng phải vài năm sau khi tiến vào học viện tinh không mới được.
Rất nhiều người cảm thấy việc Vương Đằng chọn học viện tinh không thứ bảy là cực kỳ ngu xuẩn, nói hắn không sáng suốt đã là dễ nghe rồi, trên thực tế đáy lòng không ít người đang thầm cười nhạo Vương Đằng.
Đại khái là bọn họ cảm thấy sau khi chọn học viện tinh không thứ bảy, Vương Đằng có là thiên tài thế nào, cũng coi như bị hủy đi một nửa.
Cho dù hiện giờ bọn họ không bằng Vương Đằng, nhưng chờ thêm vài năm nữa, bọn họ nhất định có thể gắng sức đuổi theo.
Ví dụ như vậy, trước kia không phải là không có.
Có rất nhiều thiên kiêu sau khi tiến vào học viện tinh không thứ bảy, ngay từ đầu vẫn tự tin đầy mình, qua vài năm, dần phai mờ trong đám người.
Đây cũng là lý do học viện tinh không thứ bảy vẫn luôn xếp chót.
Đương nhiên, “đám người” trong câu nói ý chỉ là những thiên tài bình thường.
Dù sao học viện tinh không thứ bảy vẫn là học viện tinh không, dù gì cũng sẽ không khiến học viên đến ngay cả võ giả bình thường cũng không bằng.
Đại khái đợi thêm khoảng hai ba giờ, chiến thuyền đột nhiên chuyển động, hướng lên bầu trời mà bay đi.
“Phải lên đường rồi!”
Các võ giả thiên tài trên chiến thuyền không khỏi rung động trong lòng, có không ít người trong số bọn họ đã đợi vài ngày, cuối cùng thì bây giờ cũng có thể xuất phát.
Đám người Vương Đằng và Cơ Hạo Thần cũng đứng lên, nhìn ra bên ngoài phi thuyền.
Chỉ thấy chiến thuyền trực tiếp bay ra khỏi tinh thể thiên thạch dưới chân, tiến vào bên trong Loạn tinh hải.
Năng lượng thể lỏng hỗn loạn vô tận đánh tới, nhưng tất cả đều bị chiếc chiến thuyền vô cùng to lớn này xuyên qua. Chiến thuyền giống như một thanh đao nhọn, ngang ngược hướng vào sâu bên trong Loạn tinh hải.
Các võ giả thiên tài trên chiến thuyền rất rung động, đều xúm lại cạnh mạn thuyền nhìn kỳ cảnh này.
Thông thường, thân là võ giả thiên tài, tầm nhìn tất nhiên cũng không hẹp, nhưng đây lại là lần đầu bọn họ trông thấy cảnh sắc bao la như vậy. Ở bên ngoài, Loạn tinh hải có tiếng tăm rất lớn, nhưng cũng lại là ranh giới giữa những cường giả.
Những võ giả thiên tài này hoàn toàn chưa từng tới nơi đây.
Đối với phần lớn võ giả thiên tài, thậm chí ngay cả vành đai hư không chảy loạn này, bọn họ cũng mới nhìn thấy lần đầu.
“Mau nhìn, các giáo sư đang làm gì đó?” Có người nhỏ giọng kêu lên.
Rất nhiều người nhìn lên bên trên. Boong tàu chiến thuyền này có hai tầng, các võ giả thiên tài trẻ tuổi đều ở tầng dưới, còn những giáo sư cấp Bất Hủ thì lại ở trên một tầng.
“Thả câu!”
“Bọn họ hình như đang thả câu!!”
Từng tiếng thở than truyền ra từ trong miệng những võ giả thiên này này. Lần đầu bọn họ thấy có người lại có thể thả câu trong loạn tinh hải, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
Vương Đằng cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt chứa vẻ kinh ngạc.
Hắn nghĩ đến rất nhiều điều, xem ra không chỉ có thể thả câu ở vành đai hư không chảy loạn, chỉ e loạn tinh không này cũng là một thánh địa để thả câu.
Bằng không thì sao Tư Không đệ Nhị lại có thể mang cần câu bên người chứ!
Dù sao vành đai hư không chảy loạn cũng không dễ gặp như thế, cường giả Bất hủ nào lại nhàn rỗi không có gì làm mà chạy đến vành đai hư không chảy loạn mà thả câu.
Hiện giờ thấy một cảnh như vậy, không cần giải thích đã hiểu.
Bởi vì bảy đại học viện tinh không ngay ở bên trong Loạn tinh hải. Những giáo sư của bảy đại học viện tinh không bình thường nhất định cũng không ít thả câu.
“Vành đai hư không chảy loạn này rõ ràng là có thể thả câu!”
Âm thanh kinh ngạc của đám người Cơ Hạo Thần truyền đến từ bên cạnh.
Vương Đằng thầm cười trong lòng không thôi, nếu bọn họ biết hắn đã từng thả câu rồi, không biết sẽ có biểu cảm gì.
“Không biết phía dưới có thứ gì nhỉ?” Cơ Hạo Thần ngạc nhiên nói.
“Có cá.” Vương Đằng nghiêm trang nói.
“Có cá ư?” Đám người Cơ Hạo Thần quay sang, nghi ngờ nói: “Không thể nào đâu, thả câu không nhất thiết là để câu cá. Ngươi còn chưa từng câu, ngươi không hiểu đâu. Đừng nhìn các giáo sư bọn họ thoạt nhìn giống thả câu, mà phải biết rằng chỗ này chính là Loạn tinh hải, không phải biển thật sự. Ta cảm thấy thực ra bọn họ có thể đang câu thứ gì đó khác.”
“Ngươi nói rất có lý.” Vương Đằng liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt có hơi lạ kỳ.
Ta chưa từng câu, ta không biết à?
Thằng nhóc này nói thì lý lẽ rành rành đấy, người không biết còn tưởng hắn đã từng câu đấy.
Nhưng thật ra lời Cơ Hạo thần nói cũng không tính là sai, phía dưới Loạn tinh hải này có lẽ sẽ có thêm những thứ ly kỳ quái lạ nữa đi.
Những giáo sư cấp Bất Hủ kia, cũng không nhất định là đang câu cá, có thể bọn họ càng hy vọng mình câu được những thứ khác.
Lúc này, một vị giáo sư hình như khá là may mắn, cần câu chợt bị kéo mạnh xuống, có thứ gì đó đã mắc câu rồi.
“Ha ha ha...”
Một chuỗi tiếng cười to truyền từ trên xuống. Chỉ thấy giáo sư kia chợt dùng lực, một con cá màu đen to lớn bị hắn kéo từ trong Loạn tinh hải ra ngoài, năng nượng thể lỏng bắn tung tóe, giống như những giọt nước dưới ánh mặt trời, lóe lên ánh sáng long lanh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cơ Hạo Thần.
Là ai vừa mới nói thả câu không nhất thiết là câu cá hả?