“Cũng có đạo lý, người bên ngoài gần như không thể mua được những công pháp này.” Vương Đằng cực lực đồng ý, nhìn công pháp tên ‘Kim Phong Phá Thiên lục’ kia mà xúc động không thôi: “Cấp Bất Hủ Tôn giả là cường giả mạnh nhất trong cấp Bất Hủ rồi, xem ra uy lực của ‘Kim Phong Phá Thiên lục’ này quả là rất mạnh như trong miêu tả.”
“Công pháp song hệ thuộc tính quả là mạnh, hơn nữa công pháp này là công pháp hỗn hợp của hệ Kim và Phong, hệ Kim trước giờ đều nổi tiếng là có lực công kích mạnh bạo, hệ Phong lại là thuộc tính đặc biệt, hai loại này kết hợp lại đương nhiên phải bất phàm rồi.” Viên Cổn Cổn gật đầu, nói: “Phía sau hình như còn có công pháp ba hệ thuộc tinh, ngươi lật đằng sau ra xem.”
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, nhẹ nhàng nhấn vào giao diện.
Lật mấy trang mới tới công pháp ba hệ thuộc tính, nhưng nhìn giá cả khiến Vương Đằng phải chùn bước.
“Đắt vl!” Vương Đằng lắc đầu, chỉ biết câm nín: “Không thể mua nổi.”
“Xem ra ngươi nên tìm cách kiếm điểm trước đi đã.” Viên Cổn Cổn cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Nó biết Vương Đằng muốn đi theo con đường đa hệ thuộc tính. Hơn thế, lượng thuộc tính của hắn rất nhiều, nhiều hơn hẳn những võ giả đa hệ thông thường, con đường này nhất định sẽ hao tốn rất nhiều tài nguyên.
Nhưng đây là lựa chọn của Vương Đằng, nó cũng rất muốn nhìn xem khi Vương Đằng phải đối mặt với phí tổn tài nguyên khổng lồ ấy thì liệu hắn còn kiên định với quyết định ban đầu hay không?
“Vũ khí và đan dược trong danh sách này cũng cần mua bằng điểm, ta cảm thấy ta có thể buôn bán vũ khí và đan dược, chỉ cần bán thấp hơn giá trong Tàng Bảo các là không sợ thiếu lượng tiêu thụ.” Mắt Vương Đằng lóe lên, cười nói.
“...” Viên Cổn Cổn ngẩn ra, nói: “Ngươi định cạnh tranh chuyện làm ăn của học viện hả?”
“Ta đọc nội quy của học viện rồi, không cấm học viên cạnh tranh buôn bán với học viện. Vả lại, ta buôn bán chính đáng, ai làm gì được ta.” Vương Đằng nói.
“Bảo sao vừa rồi ngươi nghiên cứu hướng dẫn nhập học và nội quy học viện như thế, có phải ngươi đã tính trước rồi không?” Đôi khi Viên Cổn Cổn cảm thấy mình không thể không bội phục Vương Đằng, suy nghĩ của hắn xa hơn người khác mấy bước liền.
“Nãy chẳng qua là ý tưởng ban đầu thôi, giờ ta càng thêm chắc chắn mình muốn buôn bán một chút.” Vương Đằng sờ cằm, trầm ngâm nói: “Nhưng phải có người giúp ta.”
“Thế tìm bọn Cơ Hạo Thần đi, ta thấy những người này tin tưởng được, nhưng ngươi cũng phải bỏ ra chút lợi nhuận.” Viên Cổn Cổn nói.
“Không có gì, một con ngựa chạy thì phải cho ít cỏ chứ.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Nếu họ mà biết ngươi so sánh họ với ngựa thì ngươi chết chắc.” Viên Cổn Cổn không khỏi cười nói.
“Ha ha ha... chỉ là so sánh thôi mà.” Vương Đằng dường như liên tưởng những thiên tài này với ngựa rồi tự mình cũng không nhịn được bật cười.
“May mắn là điểm trong bảy đại học viện có thể lưu thông được, như thế rất thuận tiện cho ngươi.” Mắt Viên Cổn Cổn lóe lên, đột nhiên nói.
“Quả là thế, như vậy cũng tốt, ta muốn phát triển chuyện làm ăn trải ra khắp bảy đại học viện.” Vương Đằng hào hứng nói.
“Nói chung không mấy người đoán được thiên kiêu đề tên Tinh bảng như ngươi lại là Tông sư Tam đạo.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Không sao, rồi họ sẽ biết thôi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Sau đó hắn lại lướt về sau, tiếng rằng công pháp loại hỗn hợp chỉ kết hợp tối đa năm loại thuộc tính, lại đều là thuộc tính ngũ hành, nhiều hơn nữa thì không còn.
Việc này khiến Vương Đằng có hơi tiếc nuối!
Điều hắn muốn nhất chính là dung hợp tất cả thuộc tính lại!
“Xem ra chỉ có thể bước từng bước thôi.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng âm thầm nghĩ.
Sau đó hắn không xen công pháp nữa mà lật xem các phân loại khác.
Loại chiến kỹ và loại công pháp phân chia gần như nhau, hơn nữa cũng có các loại chiến kỹ hỗn hợp, giả cả không đến nỗi đắt đỏ như công pháp nhưng không thấp.
Vương Đằng tạm thời không định lãng phí điểm trên mục chiến kỹ, chiến kỹ của hắn không ít, ngay cả chiến kỹ cấp Thần cũng có rồi, nên không thiếu cái này.
Phân loại châu báu rất chi tiết, nào là khoáng thạch, thực vật, kim loại, nguyên tố, đan dược vân vân, Vương Đằng không khỏi lật từng cái một, quả nhiên là hoa hết cả mắt.
Bên trong có rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy, và đều rất quý giá.
Ngay cả loại tăng tuổi thọ cũng có, Vương Đằng vất vả lắm mới tiếm được một gốc cây Hàm Quang, một kỳ vật có thể kéo dài tuổi thọ, vậy mà ở đây có rất nhiều chủng loại, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng đồng thời giá cả cũng rất đắt, loại bảo vật này chỉ có thể gặp chứ không thể yêu cầu.
May mà bản thân Vương Đằng cũng có nên không phải ước ao, thậm chí nếu có cơ hội còn có thể lấy một ít dịch quang minh ở cây Hàm Quang để đi bán.
Hoàn hảo!
Trong mảnh nhỏ không gian, cây Hàm Quang đang ở yên ổn ở trong nhà, ngày ngày có các thiếu nữ tộc Hoa Linh làm bạn, hưởng thụ cuộc sống sung sướng.
Hơn nữa, nhờ sự chăm bẵm của các thiếu nữ tộc Hoa Linh, bản thể của nó cũng khôi phục như lúc ban đầu, không còn dáng vẻ bị cháy thui trơ trụi kia nữa.
Lúc này, nó biến thành thể tinh thần ngồi trên thân cây bản thể của chính mình, thân hình trắng như tuyết, đôi chân ngọc nhẹ nhàng đung đưa.
Các thiếu nữ tộc Hoa Linh dưới tàng cây cười đùa vui vẻ.
Bầu không khí ấy khiến tâm trạng của cây Hàm Quang cũng thoải mái vô ngần.
Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên nhíu mày lại, cảm giác một cơn rét run bất chợt.
“Ta đã nhận chủ rồi mà tên khốn kia lại tính kế gì ta đó?” Cây Hàm Quang chỉ có thể nghĩ đến Vương Đằng, trong lòng không nhịn được phẫn nộ mà thầm mắng mấy câu.
...
Vương Đằng tiếp tục lật xem.
Hắn thấy trong loại khoa học kỹ thuật chẳng những bao gồm các mục về phi thuyền, vũ khí... mà còn có cả chiến thuyền nữa.
Mở ra mới thấy quả nhiên loại chiến thuyền là chiến thuyền viễn cổ mà lần trước hắn từng ngồi, thứ này cũng được phân thành chủng loại khoa học kỹ thuật ấy hả?
Nhưng nghĩ lại thì dù sao đó cũng là khoa học kỹ thuật phù văn viễn cổ chế tạo nên, cũng coi như là khoa học kỹ thuật phù văn.