Điều khiến hắn bất ngờ chính là học viện bán cả chiến thuyền viễn cổ?
Có hơi bị trâu bò rồi nha!
Bản lĩnh của học viện thật sự làm Vương Đằng có hơi nhìn không thấu.
Vật như vậy, là người thường thì chẳng ai nỡ đem bán đâu.
Độ ăn chơi của học viện vượt qua cả dự đoán của Vương Đằng.
“Chậc!” Nhưng khi ngó vào giá cả của chiến thuyền thì Vương Đằng không khỏi líu lưỡi: “Một chiến thuyền cấp Vũ Trụ mà những 500000 điểm!”
“Đó là chiến thuyền viễn cổ cơ mà!” Viên Cổn Cổn chăm chú nhìn màn hình và trầm trồ: “Tuy hình dáng có hơi khác nhưng liếc mắt một cái là nhận ra phù văn viễn cổ ngay, bán 500000 cũng đâu quá đáng.”
“Ngươi nói nhẹ nhàng nhể.” Vương Đằng trợn mắt khinh bỉ.
“Cố gắng kiếm điểm đi cậu bé!” Viên Cổn Cổn cười khà nói.
“Cút cút cút!” Vương Đằng cười mắng.
Cuối cùng là phân loại vũ khí, được chia thành các loại đao, kiếm, côn, phủ, chuy... khác nhau, rất đa dạng, thậm chí còn có cả những vũ khí mà Vương Đằng chưa từng thấy.
Hắn mở vũ khí loại kiếm ra, lật từ đầu đến cuối thì ánh mắt đột nhiên trợn tròn.
‘Minh Thần kiếm: cấp Thần! Giá bán: 100.000.000!’
‘Hư Vô kiếm: cấp Thần! Giá bán: 120.000.000!’
...
“Vũ khí cấp Thần!” Vương Đằng hô thành tiếng, trong lòng nổi sóng cuộn cuộn.
Tuy chỉ bằng hai chữ giới thiệu ‘cấpThần’ đơn giản thôi nhưng cũng đủ khiến người ta choáng ngợp.
Trong Tàng Bảo các của học viện còn chứa cả những thanh kiếm cấp Thần, việc này... thật là khó tin.
“Shh!” Viên Cổn Cổn hít một hơi lạnh, khiếp hồn nói: “Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”
Vương Đằng không nói gì mà mở mục vũ khí loại đao ra, kéo đến cuối cùng.
‘Lục Thiên đao: cấp Thần! Giá bán: 100.000.000!’
...
Lại là một loạt những thanh đao cấp Thần hiện ra, Vương Đằng và Viên Cổn Cổn nhìn nhau không nói gì.
Vương Đằng không tin, lại mở các loại vũ khí khác ra, ngoài những loại tương đối lạ ra thì những vũ khí thông thường như côn, thương, phủ, chuy đều tồn tại vũ khí cấp Thần tương ứng!
Thoáng chốc, cả Vương Đằng và Viên Cổn Cổn đều gần như chết lặng.
“Nội tình của học viện thâm sâu thật!!!” Một lát sau, Vương Đằng mới thở dài một hơi, bùi ngùi nói.
“Quá ư là khủng khiếp, bảy đại học viện tinh không này quả nhiên phi thường, rõ ràng cất chứa nhiều vũ khí cấp Thần như vậy.” Viên Cổn Cổn nói với giọng nghiêm túc: “Ở đây có không ít vũ khí trong truyền thuyết đâu.”
“Vũ khí trong truyền thuyết!” Vương Đằng sững sờ.
“Đúng thế, ví như thanh Hư Vô kiếm này chính là một vũ khí trong truyền thuyết.” Viên Cổn Cổn vung tay lên, một màn sáng hiện ra.
Bên trong màn sáng là một cổ kiếm đen nhánh với phong cách cổ xưa đến cực điểm!
Bên trên cổ kiểm kia như có ma lực nào đó có thể cuốn hút ánh mắt hay thậm chí cả cảm xúc của người khác vào.
“Thật là một thanh kiếm đáng sợ!” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, suýt nữa đã không thể tự thoát ra: “Đây là Hư Vô kiếm ư?”
“Đúng thế, mà ngươi có biết là Hư Vô kiếm này còn có chút nguồn gốc sâu xa với ngươi đấy.” Viên Cổn Cổn đột nhiên cười nói.
“Liên quan với ta?” Vương Đằng ngẩn người.
Hắn và thanh thần kiếm này thì có gì mà nguồn với gốc?
“Nghe đồn Hư Vô kiếm được rèn nên từ xương cốt của Hư Vô Thôn Thú đó.” Viên Cổn Cổn nói.
“Đậu má!” Vương Đằng không nhịn nổi chửi thề một câu.
Thế mà kêu nguồn gốc sâu xa cái chết tiệt gì?
Giờ Hư Vô Thôn Thú là phân thân của hắn, cũng không khác gì bản thân hắn.
Hắn chợt cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Vừa nghe kiếm khí cấp Thần Hư Vô kiếm được làm từ xương của Hư Vô Thôn Thú mà Vương Đằng cảm thấy người chộn rộn không yên.
Thế này thì bắt nạt người ta quá rồi đó!
Người ta đường đường là Hư Vô Thôn Thú, cự thú Tinh Không thần bí đến cực hạn, thế mà xương cốt lại bị rèn thành một thanh thần kiếm!
Nghĩ thôi đã thấy bi thảm rồi.
“Ha ha ha...” Viên Cổn Cổn nhìn dáng vẻ của hắn mà không nhịn được cười ha hả.
“Móa, ngươi cố ý dọa ta phải không.” Vương Đằng cạn lời.
“Không mà, ta đây chỉ nhắc nhở ngươi thôi, Hư Vô Thôn Thú đương nhiên rất mạnh, nhưng nếu đụng độ phải tồn tại cấp Bất Hủ trở lên thì cũng phải cẩn thận, ai biết có bị giết để chế tạo báu vật hay không. Dù sao Hư Vô Thôn Thú cũng rất hiếm thấy, toàn thân là bảo vật, khó tránh khỏi sẽ bị người dòm ngó.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nói.
Vương Đằng mấp máy môi, gật đầu nói: “Ta biết rồi!”
“Nhưng cũng đừng quá lo lắng, thật ra thanh Hư Vô kiếm này được làm từ một con Hư Vô Thôn Thú đã tử vong, không phải bị người ta giết chết.” Viên Cổn Cổn cười khà, nói.
“...” Vương Đằng liếc nhìn nó, có hơi bực bội.
Hắn cảm thấy mình bị Viên Cổn Cổn hù một vố rồi. Con này nói thì không nói một lèo, Hư Vô Thôn Tử đã chết và Hư Vô Thôn Thú bị giết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đã bảo rồi, Hư Vô Thôn Thú rất huyền bí, nào dễ dàng bị giết đến vậy.
Nhưng có thể tìm được một con Hư Vô Thôn Thú đã chết cũng là rất may mắn rồi.
Bởi vì trước khi chết, Hư Vô Thôn Thú đã tự chọn mộ phần cho mình xong xuôi, sau đó lẳng lặng chờ đợi tử vong đến.
Mà mộ phần chúng lựa chọn thường là đày mình ra hư không, bên trong vết nứt không gian, gần như không để lại bất cứ dấu vết nào.
Có lẽ, người xưa có thể tìm được con Hư Vô Thôn Thú đã chết kia cũng là vận may cho phép.
Biết được những điều này là nhờ Vương Đằng kế thừa ký ức của Hư Vô Thôn Thú, người bình thường không thể biết được.
“Vương Đằng, nếu không thì ngươi mua thanh Hư Vô kiếm này đi, vừa hay phù hợp với phân thân Hư Vô của ngươi.” Viên Cổn Cổn nói.
“Đắt quá!” Vương Đằng liếc nhìn Hư Vô kiếm, tức giận nói.
Một trăm hai mươi triệu điểm.
Hắn đi đâu để kiếm được từng ấy điểm, cho dù hắn có thể chắc chắn mình có được điểm từ luyện đan và rèn kiếm, nhưng cũng không dám chắc có thể kiếm được nhiều như vậy.
Bằng không, những vũ khí cấp Thần này đã chẳng nằm đợi chờ trong Tàng Bảo các của học viện mà bị người ta mua từ lâu rồi.
Vũ khí cấp Thần đương nhiên tốt rồi!
Nhưng có thể mua được hay không thì chẳng được mấy người.