“Tại sao ngươi đăng ký xong nhanh như vậy, ta còn đang chờ xét duyệt.” Trong phi thuyền, Nguyệt Kỳ Xảo nhìn đồng hồ trí năng của mình, buồn bực nói.
“Ngươi xin từ khi nào?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Cũng là tối qua.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Viên Cổn Cổn, là ngươi làm sao?” Vương Đằng hỏi trong đầu.
“Không phải ta, ta chỉ xin cho ngươi theo quy trình bình thường thôi, ai biết lại đăng ký xong nhanh như vậy.” Viên Cổn Cổn vô tội nói.
“Ta cũng không biết, lẽ nào ta có đặc quyền sao?” Vương Đằng lắc đầu, cười suy đoán.
“Có khi là thật, dù sao ngươi cũng là thiên kiêu leo lên Tinh bảng.” Nguyệt Kỳ Xảo cắn răng, không phục nói: “Chết tiệt, lại còn phân biệt đối xử.”
“Điều này ngươi không ngưỡng mộ được rồi.” Vương Đằng cười nói.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, phi thuyền rất nhanh đã dừng lại ở bên ven một đồng bằng, không thể tiến về phía trước nữa.
Nhưng nơi này chính là điểm đến của bọn họ.
Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo bước ra khỏi phi thuyền, sau đó cất thi thuyền lại.
Hai người đứng ở ven đồng bằng, nhìn xa xa về phía trước.
Giọt mưa tí tách từ trên bầu trời rơi xuống, đây là ở chỗ gần, chỗ xa hơn thì màn mưa dày đặc nối liền trời đất, vô cùng tráng lệ.
Một số nơi còn có cả sương mù bay lên, mông lung khiến người ta thấy không rõ ràng.
Cách chỗ hai người đứng mấy mét có một bia đá khổng lồ dựng đứng, giống như tường đá, lại giống như núi cao, nhìn không thấy ngọn.
“Đồng bằng Kiếm Vũ!” Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo dao động, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đây chính là một vùng đất cảm ngộ của học viện tinh không thứ bảy, tên là đồng bằng Kiếm Vũ, có vô số cảm ngộ của cường giả kiếm đạo để lại bên trong. Không biết vì nguyên nhân gì đã tạo thành giọt mưa từ trên trời rơi xuống, chỉ cần cảm ngộ không bị diệt, giọt mưa sẽ mãi mãi không dứt.
Đây là tài liệu Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo tra được.
Mà học viện tinh không thứ bảy còn có rất nhiều vùng đất cảm ngộ giống đồng bằng Kiếm Vũ, sáu đại học viên tinh không khác cũng có nơi tương tự.
Bia đá cách hai người không xa chính là một bảng xếp hạng.
Lên bảng, sẽ được điểm tích lũy!
“Đi, qua đó xem sao.” Vương Đằng dẫn đầu bước về phía bia đá, cũng không xa, hai người rất nhanh đã đến dưới chân bia đá rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, bên trên chi chít đầy tên, nhìn qua mà đến cũng đếm không xuể.
“Lĩnh ngộ cảnh giới kiếm đạo trong đồng bằng Kiếm Vũ, cảm ngộ càng cao, xếp hạng càng cao, cũng có thể để lại cảm ngộ kiếm đạo của bản thân. Bia đá sẽ tự quyết định giá trị làm căn cứ để xếp hạng.” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn dòng chữ nhỏ ở bên trái bia đá, nhỏ giọng đọc.
“Khá thú vị!” Vương Đằng sờ cằm.
“Hai người là học viên mới đến đúng không?” Không xa, một nữ võ giả dáng người cao ráo vừa bước ra khỏi đồng bằng Kiếm Vũ. Nàng giống như nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nghiêng đầu nhìn Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo, cười nói: “Không đi thử sao? Ở đồng bằng Kiếm Vũ chỉ cần tiến dần từng bước, lượng sức mà đi, thì sẽ không có nguy hiểm gì.”
“Đang định thử.” Vương Đằng cười, gật đầu nói: “Cảm ơn học tỷ nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo, ta cũng muốn xem chất lượng của học viên mới kỳ này.” Nữ võ giả kia cười nói. Nàng dừng bước chân, giống như cũng không định rời đi.
Vương Đằng cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Kỳ Xảo, hỏi: “Ngươi cũng là người tu luyện kiếm pháp, có muốn đi thử không?”
“Đương nhiên!” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn học tỷ kia, gật đầu nói.
“Vậy thì đi thôi.” Vương Đằng nói, rồi đi vào đồng bằng Kiếm Vũ với Nguyệt Kỳ Xảo.
Lúc đi ngang qua nữ võ giả kia, đối phương nói với bọn họ: “Cố lên!”
Hai người Vương Đằng gật đầu, rồi bước vào trong màn mưa.
Sau khi Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo bước vào màn mưa thì đã tách ra, tự mình cảm ngộ.
Vương Đằng bước đi trong màn mưa, cảm nhận giọt nước tí tách từ trên trời rơi xuống.
Trong mắt hắn, nước mưa này giống như biến thành từng thanh kiếm sắc nhỏ bé, lúc rơi xuống, từ hình dạng nước mưa từ từ biến thành hình kiếm, bắn tung tóe ở mặt đất.
Phía xa, Nguyệt Kỳ Xảo nhìn làn da của mình, cảm nhận được rõ ràng chút đau nhói.
Nàng không luyện thân xác, nhưng nàng là võ giả cấp Hằng Tinh, nên đau đớn bình thường cũng không làm tổn thương tới cơ thể nàng mới đúng.
Nhưng lúc này lại cảm thấy hơi đau nhói, điều này rất khó tin.
Vương Đằng nhìn cánh tay của mình, nước mưa rơi bên trên, hắn không có cảm giác gì, giống như bị kiến cắn một cái.
Cái lợi của da thô thịt dày giờ không phải hiện ra rõ ràng rồi à.
Đây chính là đồng bằng Kiếm Vũ.
Vô số cảm ngộ dung hòa trong nước mưa rơi xuống, chỉ cần có thể ngăn cản được, chỉ cần ngộ tính đủ cao, thì có thể mặc sức cảm ngộ.
Vương Đằng đi về phía sau của đồng bằng Kiếm Vũ, cảm ngộ chứa đựng trong nước mưa bên ngoài quá yếu, không giúp được hắn quá nhiều.
Áo nghĩa kiếm của hắn đã viên mãn từ lâu, ngay cả Kiếm lĩnh vực cũng đã lĩnh ngộ đến nhị giai, dung hợp trong ‘kiếm vực Kim Lôi’.
Vương Đằng bước từng bước vào trong màn mưa, bóng người từ từ mơ hồ.
Ngoài đồng bằng Kiếm Vũ, nữ võ giả kia ngồi xếp bằng tại chỗ, ánh mắt thích thú nhìn về phía bóng lưng của Vương Đằng.
Nguyệt Kỳ Xảo nhìn Vương Đằng đi xa dần, ánh mắt lóe lên, cắn răng, cũng đi vào trong màn mưa.
Đối với nàng không chỉ là vấn đề cảm ngộ, mà còn phải chống đỡ với giọt mưa không lúc nào không rơi trên người nàng, chịu đựng sự đau nhói không ngừng ập đến kia.
Cảm giác đau nhói này ban đầu còn đỡ, nhưng vào sâu dần lại càng khói chịu đựng hơn, giống như cắt cơ thể của nàng ra thành vô số mảnh vụn vậy.
Đi được khoảng hơn năm trăm mét, Vương Đằng dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Mấy bong bóng thuộc tính hiện ra khi giọt mưa rơi xuống, đang trôi lơ lửng trên bãi cỏ um tùm.
“Ở đây lại có thể sinh ra bong bóng thuộc tính.” Trong lòng Vương Đằng tự nói, không hề do dự, trực tiếp nhặt bong bóng thuộc tính lên.
‘Kim kiếm vực x50’
‘Kim kiếm vực x40’
‘Kim kiếm vực x70’
…