Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo hình như cũng có cảm giác, nhìn qua bên đó.
Phụ cận bọn họ tổng cộng có bốn trang viên, tụ tập ở dưới chân núi, xây dựng bầu bạn với núi, là một chỗ ở tuyệt hảo.
Vốn dĩ lúc bọn họ đến, đã bị chiếm một trang viên, chỉ là vẫn không biết người ở bên trong là ai.
Thật ra bọn họ đều hơi tò mò.
Dù sao ở gần như vậy, sau này khó tránh khỏi phải chạm mặt.
Lúc này, chỉ thấy một bóng người đi ra từ bên trong.
Khi đám người Vương Đằng thấy rõ bóng người kia, đều không khỏi sửng sốt một chút.
Hình tượng của đối phương, thực sự có hơi vượt qua dự đoán của bọn họ.
Đó là một người cao cao gầy gầy, giống như Nhân tộc có tứ chi, cả người được vỏ cây khô héo bao lấy, trong một vài khe hở của vỏ cây có nhánh cây mọc ra, trên nhánh cây điểm xuyên lá cây xanh, đỉnh đầu của hắn cũng giống như tán cây, mọc một cây con.
Không biết vì sao, đối phương rõ ràng thoạt nhìn rất thô lỗ, nhưng lại có một loại cảm giác buồn cười khó hiểu!
“Thụ nhân!” Trên mặt Nguyệt Kỳ Xảo lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thụ nhân?” Vương Đằng cũng tò mò đánh giá đối phương, không ngờ bên trong trang viên kia lại có một thể sinh mệnh kỳ dị như thế ở.
Nhưng mà ngẫm lại hoàn cảnh ở phụ cận, hình như cũng rất phù hợp với yêu cầu của thụ nhân, khó trách có thể một mình ở nơi này.
“Đây là tộc Thụ Nhân, một chủng tộc rất hiếm gặp!” Giọng nói kinh ngạc của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng, nó giải thích: “Tộc Thụ Nhân là sinh mệnh thực vật, vô cùng kỳ lạ, ở trong vũ trụ cũng không gặp nhiều, mà bọn họ bình thường khá gần với nguyên lực thuộc tính Mộc, từ nhỏ đã sở hữu thiên phú thuộc tính Mộc rất cao.”
“Đương nhiên, một vài tộc Thụ Nhân cũng có thể sở hữu nguyên lực thuộc tính khác, ví dụ như hệ Hỏa, hệ Thổ v.v..., thậm chí nguyên lực thuộc tính đặc biệt như hệ Lôi, hệ Quang đều có khả năng.”
“Điều này rất bình thường, ngay cả một vài linh thụ đều có thể sở hữu hệ Lôi liên quan, giống như cây Hàm Quang vậy, huống chi là sinh mệnh thực vật như tộc Thụ Nhân.” Vương Đằng như có suy nghĩ gật đầu, trong lòng cười nói.
“Đúng vậy, tộc Thụ Nhân này coi như là một chủng tộc cực kỳ may mắn, nhưng mà chủng tộc này rất dễ dàng chết non, rất khó phát triển lên, không ngờ lần này lại có thể nhìn thấy một tộc Thụ Nhân ở trong học viện tinh không, xem ra thiên phú của đối phương rất mạnh.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng âm thầm gật đầu, mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, đáy mắt hiện lên một tia quang mang màu vàng không dễ phát hiện.
Một chùm sáng màu xanh lục nồng đậm xuất hiện trong mắt hắn, chính là thụ nhân kia!
Hơn nữa trong chùm sáng màu xanh lục nồng đậm, lại còn có hai luồng quang mang cực kỳ chói mắt, một đỏ một tím!
Hệ Lôi!
Hệ Hỏa!
Thụ nhân này vậy mà sở hữu ba thiên phú thuộc tính Mộc, Lôi, Hỏa.
Hơn nữa xem ánh sáng này, ba loại nguyên lực hiển nhiên đều đạt tới cấp Hằng Tinh đỉnh phong, cũng không có bất kì thiếu sót nào.
“ĐM!” Khi Vương Đằng thấy rõ màu sắc của quang mang kia, đều không nhịn được nói tục một câu.
Thụ nhân này, hắn rõ ràng không bình thường!
Trừ thuộc tính Mộc căn bản nhất ra, vậy mà còn đồng thời sở hữu hai loại nguyên lực thuộc tính hệ Hỏa và hệ Lôi có lực công kích cực mạnh này, thật sự có hơi khó có thể tưởng tượng.
Sinh mệnh kỳ dị như vậy, cũng không biết làm sao thai nghén thành?
Vừa nãy tuy rằng Vương Đằng cũng nói mạch lạc rõ ràng, cảm thấy một thụ nhân sở hữu trừ nguyên lực thuộc tính Mộc ra thuộc tính khác là chuyện rất bình thường, nhưng lúc thật sự nhìn thấy tồn tại như vậy, vẫn cảm thấy có hơi bất khả tư nghị.
Chỉ có thể cảm thán sự kỳ diệu của thế gian, vạn vật đều có thể!
“Làm sao vậy, có phải ngươi nhìn thấy cái gì không?” Viên Cổn Cổn vội vàng hỏi.
Ở chung thời gian dài như vậy, nó đã biết Vương Đằng sở hữu đôi mắt đặc biệt nào đó, có thể thấy rất nhiều thứ.
Ví dụ như nguyên lực, cảnh giới........
“Thụ nhân này có hơi trâu bò đó!” Vương Đằng cảm thán nói: “Hắn lại đồng thời sở hữu ba loại nguyên lực thuộc tính Mộc, Lôi, Hỏa.”
“Xít!” Viên Cổn Cổn trực tiếp hít một luồng khí lạnh: “Thật hay giả? Ngươi không nhìn lầm chứ?”
“Đây là ngươi hoài nghi đôi mắt của ta.” Vương Đằng nói.
“Nguy rồi! Nguy rồi! Thụ nhân này tuyệt đối có lai lịch rất lớn.” Viên Cổn Cổn cảm thán không thôi, đột nhiên nói: “Vương Đằng, ngươi nhanh chóng đến làm quen hắn, không chừng về sau sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến.”
“Ta là người vì ích lợi đi kết bạn sao? Ngươi đang sỉ nhục Vương mỗ ta.” Vương Đằng tức giận nói.
“........” Viên Cổn Cổn nhất thời bị nghẹn lời.
“Nhưng mà làm quen một chút cũng không tệ, dù sao cũng là thụ nhân rất hiếm gặp, ta cảm thấy hứng thú với hắn.” Vương Đằng nói.
“........” Viên Cổn Cổn.
Gặp qua người vô sỉ, chỉ chưa gặp qua người vô sỉ như vậy.
Nhưng mà còn không chờ Vương Đằng đi qua, đối phương dường như cảm giác được cái nhìn chăm chú của Vương Đằng, đột nhiên đi tới chỗ hắn.
Gương mặt thụ nhân này không có biểu cảm gì, có hơi khô khan cứng ngắc, cộng thêm đôi mắt hiện ra màu xanh lục, miệng khô quắt giống như ông già, cho nên bỏ qua cảm giác hài hước, chỉnh thể thoạt nhìn có hơi hung thần ác sát.
Bởi vậy hai người Nguyệt Kỳ Xảo và Vũ Vân Tiên vừa thấy hắn đi tới, không khỏi hơi nhíu mày.
Thụ nhân này muốn làm gì?
Vương Đằng vỗ vai Nguyệt Kỳ Xảo, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng tên thụ nhân kia, không nhúc nhích.
Thụ nhân đi tới trước mặt Vương Đằng, miệng hơi mở ra, giọng nói có hơi khàn khàn, giống như dăm gỗ đang ma xát: “Xin chào, ta tên Borret!”
Đám người Vương Đằng hơi sửng sốt.
Một màn này có hơi ngoài dự đoán của bọn.
Thụ nhân này lại chạy tới chào hỏi, hơn nữa dáng vẻ đó trông có vẻ có cảm giác ngây ngô.
“Ặc.... Xin chào!” Vương Đằng phản ứng lại, mở miệng nói: “Ta tên Vương Đằng!”
“Vương, Đằng!” Thụ nhân Borret nhắc đi nhắc lại một câu, sau đó nói: “Rất vui được quen biết ngươi.”
“Ừm, chào, ta cũng rất vui được quen biết ngươi.” Vương Đằng không ngờ bản thân có một ngày sẽ không biết nói chuyện với người khác như thế nào. Hết cách rồi, hắn chỉ có lúng túng trò chuyện, thuận tiện giới thiệu hai người Nguyệt Kỳ Xảo và Vũ Vân Tiên một lượt.