Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2209 - Chương 2209. Tiến Vào Bí Cảnh Hỗn Độn!

Chương 2209. Tiến vào bí cảnh Hỗn Độn!
Chương 2209. Tiến vào bí cảnh Hỗn Độn!

“Ặc…” Vương Đằng sửng sốt một chút, sắc mặt kỳ quái.

Cái quỷ gì?

Borret này đang khen ngợi hắn sao?

Mới vừa gặp mặt cứ như vậy thực sự có hơi ngượng ngùng đó!

Có đi có lại, Vương Đằng cảm thấy bản thân cũng phải khen lại, vì thế nói: “Ừm, ngươi cũng rất mạnh!”

“Chúng ta so tài không?” Borret nói.

“Được thôi.” Vương Đằng vui vẻ đồng ý, xưa nay hắn chưa từng sợ so tài.

Nguyệt Kỳ Xảo nhìn Borret một cái, cảm giác thụ nhân này cũng không phải đèn cạn dầu, vậy mà tìm Vương Đằng so tài.

Hắn có biết Vương Đằng là ai hay không?

Nếu biết, còn tìm hắn so tài, nói rõ Borret có hơi tự tin với bản thân.

Nếu không biết, vậy hắn ước chừng sẽ bị đả kích.

So tài với tên biến thái Vương Đằng này, không phải khiến bản thân không vui sao.

Nhưng những lời này nàng chắc chắn sẽ không nói ra, miễn cho đối phương nói nàng coi thường người ta.

Sau khi người đàn ông áo trắng đó tuyên bố xong bảng Tân Nhân mở ra, thì không mở miệng nữa, đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người nhìn người đàn ông áo trắng, sau đó lại thấp giọng nghị luận.

Xa xa, Chúc Long Sơn nhìn thoáng qua Vương Đằng, đột nhiên đi qua chỗ hắn.

“Vương Đằng, bảng Tân Nhân mở ra, để ta xem thử ngươi thiên kiêu đi lên Tinh bảng xuất sắc cỡ nào.”

Thân hình cao lớn của Chúc Long Sơn đứng ở trước mặt Vương Đằng, nhìn xuống hắn, hơi khinh miệt nói.

Trước đó Vương Đằng nhờ vào cách làm của hội Trọng tài học viện làm cho hắn phẫn nộ, lại khinh thường, cảm thấy Vương Đằng chỉ dùng thủ đoạn thấp kém, có thể nói vô sỉ đến cực hạn.

“Ta xuất sắc cỡ nào, liên quan cái rắm gì đến ngươi.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Nếu Chúc Long Sơn này ôn tồn nói với hắn, hắn cũng không ngại trả lại thân xác của tộc Chúc Long đó cho bọn họ.

Nhưng ngay từ đầu đối phương đã ôm dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí lấy thế đè người, thiếu chút nữa làm Nguyệt Kỳ Xả bị thương o.

Nếu hắn còn ngoan ngoãn trả lại thân xác của tộc Chúc Long đó, chẳng phải là khiến cho người ta xem thường hắn sao.

Đối với loại người quá nghiêm túc, xưa nay Vương Đằng sẽ không nuông chiều đối phương.

“Ngươi không dám sao?” Chúc Long Sơn nhíu mày, hèn mọn nói.

“Tùy ngươi nói như thế nào, cũng không phải người nào cũng có thể lảm nhảm trước mặt ta, muốn xem sự tài giỏi của ta, trước phải suy nghĩ một chút bản thân mình có mấy cân mấy lượng đi.” Vương Đằng cười ha ha một tiếng.

“Ngươi!”

Dáng vẻ Vương Đằng hoàn toàn không đặt Chúc Long Sơn vào mắt, khiến cho Chúc Long Sơn không nhịn được giận dữ trong lòng, lửa giận dường như sắp phun ra từ trong mắt.

“Ha ha ha, Chúc Long Sơn, ngươi cũng có lúc bị lép vế.” Lúc này, một tiếng cười truyền đến từ phía sau Chúc Long Sơn.

“Vu Yển!” Chúc Long Sơn xoay người nhìn về phía người tới, sắc mặt lập tức càng trở nên khó coi, trừng đối phương giọng nói lạnh lùng: “Ở đây không có chuyện của ngươi.”

“Ta xem náo nhiệt không được à.” Người tới cười hì hì nói.

Đây là một thanh niên có tóc dài màu đen, gương mặt có từng đường hoa văn màu đen, thoạt nhìn như là đồ đằng, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.

Vương Đằng liếc đối phương một cái, không thèm quan tâm.

“Vị này chính là Vương Đằng huynh nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Vu Yển lại không dự định buông tha Vương Đằng, nhích lại vô cùng ân cần nói.

“Ngươi là ai?” Vương Đằng nói.

“........” Vu Yển.

Hắn không ngờ Vương Đằng trực tiếp như vậy, hơn nữa còn không chừa mặt mũi cho lắm.

“Khụ khụ, Vương Đằng huynh không quen vô danh tiểu tốt như ta cũng rất bình thường, ta chỉ là một thành viên trong vô số thiên tài ở cương vực Vu Tháp, bình thường, không giống Vương Đằng huynh thiên kiêu đi lên Tinh bảng, đó là không ai không biết, không ai không hiểu.” Vu Yển vội ho một tiếng, cười ha ha nói.

“Xin hỏi, ngươi có chuyện gì sao?” Vương Đằng căn bản không để lời nịnh hót của đối phương ở trong lòng, sắc mặt bình thản hỏi.

“........” Sắc mặt Vu Yển có hơi cứng ngắc.

Cái quỷ gì?

Hắn cố gắng khen ngợi đối phương như vậy, chẳng lẽ không nên đáp lại một chút sao?

Dáng vẻ này của Vương Đằng hoàn toàn bất vi sở động, khiến cho hắn cảm thấy bản thân giống như lấy mặt nóng dán lên mông lạnh.

“Ha ha, hắn là nhân vật đi lên Tinh bảng, ước chừng ngay cả ngươi cũng chướng mắt.” Chúc Long Sơn cười lạnh nói.

“Ha ha, Vương Đằng huynh là người thẳng thắn, ta thích kết bạn với người thẳng thắn.” Ánh mắt Vu Yển hơi lấp lóe một chút, ha ha cười nói: “Vương Đằng huynh, ta không hợp với Chúc Long Sơn này, chi bằng chúng ta liên thủ xử lý hắn?”

Chúc Long Sơn nghe thấy câu này, mặt đều đen: “Vu Yển, ngươi đừng quá đáng.”

“Vương Đằng huynh, thế nào, suy nghĩ một chút.” Vu Yển căn bản không để ý tới Chúc Long Sơn, tiếp tục nói với Vương Đằng.

“Cám ơn, không cần, nếu hắn chọc ta, một mình ta đủ để giải quyết.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn một cái, lắc đầu thản nhiên nói.

Vu Yển bị những lời này của Vương Đằng làm nghẹn lời.

Một người đủ để!

Tên này có hơi ngông cuồng!

Ngay cả hắn cũng không dám nói bản thân có thể một mình giải quyết Chúc Long Sơn, Vương Đằng này lại nói ra lời này.

Là vô tri? Hay là tự tin?

“Cuồng vọng!” Sắc mặt Chúc Long Sơn càng đen, do bị Vương Đằng chọc tức.

Tên khốn này lại không để hắn vào mắt.

“Nếu Vương Đằng huynh có tự tin này, vậy ta sẽ chờ xem là được.” Tròng mắt Vu Yển xoay chuyển, có hơi thích thú cười nói.

“Vương Đằng, ngươi giỏi lắm, đã rất lâu không ai dám xem thường ta như thế, chuyện của chúng ta từ từ tính, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho bản thân xếp hạng ở trên bảng Tân Nhân có thể cao hơn ta, bằng không lời ngươi vừa mới nói chính là truyện cười.” Chúc Long Sơn lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.

Vương Đằng không để ý đến lời nói hung ác của hắn, khoanh chân ngồi tại chỗ, nhắm mắt chờ đợi.

Nguyệt Kỳ Xảo nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, cũng khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, nhắm mắt chờ đợi.

Vũ Vân Tiên có hơi kinh ngạc, không biết làm sao Vương Đằng nổi lên xung đột với đối phương.

Hết chương 2209.
Bình Luận (0)
Comment