Đúng lúc này, một bóng người hiện ra trước mặt hắn.
“Tiếp dẫn sứ.” Vương Đằng dừng lại.
“Ngươi đang làm gì đó?” Qua Trần Phi trầm mặt hỏi.
“Sắc mặt tiếp dẫn sứ sao lại có vẻ không tốt thế nhỉ?” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Không cần cần ngươi nhắc nhở, ta nhìn ra rồi.” Trong lòng Vương Đằng im lặng, sau đó nhìn tiếp dẫn sứ, mắt đảo một vòng, bậy bạ nói: “Ta đang... đi dạo!”
“Đi dạo?” Hiển nhiên Qua Trầm Phi không tin lời nói xằng bậy này.
“Ừ, không sai, chính là đi dạo, thưởng thức phong cảnh của hòn đảo trung chuyển này.” Vương Đằng thề thốt nói.
“Nơi này thì có phong cảnh gì?” Sắc mặt Qua Trầm Phi hơi biến thành màu đen: “Ngắm phong cảnh thì sao lại đi vào mỗi một ngôi nhà đá?”
“À... Nơi này vẫn có phong cảnh, hằng năm sứ giả ngươi đợi ở đây, có lẽ không cảm giác được, nhưng ta mới đến, nhìn cái gì cũng đều là phong cảnh.” Vương Đằng bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Còn vì sao lên sân thượng, hiển nhiên là do phong cảnh mỗi sân thượng không giống nhau, ta muốn xem toàn bộ.”
“Học trưởng ngươi có muốn thử cảm nhận không?” Vương Đằng chỉ vào đám người sân thượng kia, nói: “Đứng ở trên sân thượng đó, nhắm mắt lại, giống như đặt mình vào trong ý cảnh cường giả đã trải qua, lạc vào trong cảnh giới kỳ lạ, có thể nhận thức tốt hơn tâm tình của các cường giả kia.”
“Tâm cảnh của mỗi cường giả không giống nhau, chỉ có trong lúc lĩnh hội cảm ngộ bọn họ, thì bọn họ mới những hiểu hết những gì của bọn họ lưu lại mới có ích được.”
Qua Trầm Phi sững sờ, sắc mặt dần dần chuyển qua hoài nghi.
O ((⊙﹏⊙ ) )o
Chẳng lẽ thật sự là như vậy?
Đứng ở trên sân thượng lĩnh hội tâm cảnh do cường giả lưu lại, thật sự có lợi cho việc lưu lại lĩnh ngộ của bọn họ
Nghe có vẻ có đạo lý!
Hay là lần sau cũng tìm cơ hội thử một lần?
Lúc trước hắn đã chọn chỗ ở của một vị cường giả lưu lại, nhưng mà vẫn không cách nào lĩnh ngộ được cảm ngộ đối phương lưu lại..
Không lẽ cũng là do hắn không lĩnh hội được tâm cảnh của đối phương?
“Đúng rồi, sứ giả, ta đi dạo một vòng nơi này, không ảnh hưởng đến những người khác tu luyện, không nên coi là không tuân theo quy định học viện đúng không?” Vương Đằng hỏi.
“Như vậy thì... không.” Qua Trầm Phi chần chờ nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta sợ ảnh hưởng tới các học trưởng học tỷ tu luyện thì tội của ta lớn lắm.” Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, thận trọng nói: “Ta cứ tiếp tục... đi dạo nhé?”
“Đi đi! Đi đi! Cố gắng không làm ảnh hưởng những người khác.” Qua Trầm Phi khoát tay nói.
“Được, không thành vấn đề, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới bất kỳ ai.” Vương Đằng lập tức đảm bảo nói.
Qua Trầm Phi trở lại bệ đá nơi tiếp dẫn sứ ở, phát hiện những tiếp dẫn sứ khác đang nhìn mình với vẻ mặt cổ quái.
“Qua Trầm Phi, ngươi bị lừa rồi.” Có người nói.
“Bị lừa cái gì chứ? Các ngươi không cảm thấy hắn nói rất có đạo lý sao?” Qua Trầm Phi nói.
“Lý giải tâm cảnh sao?” Có mấy vị tiếp dẫn sứ rơi vào trầm ngâm: “Nói như vậy, cũng là một phương pháp tương tự như cảm ngộ.”
“Không cần biết có đúng hay không, có thể thử một lần trước.” Có người nói.
“Ha, cho ngươi đi khuyên hắn, ngược lại ngươi lại bị khuyên.” Tiếp dẫn sứ lúc trước bảo Qua Trầm Phi đi khuyên bảo Vương Đằng bật cười nói.
“Ha ha ha, tên kia khá thú vị.” Mấy vị tiếp dẫn sứ khác cũng nở nụ cười.
Ngay cả Qua Trầm Phi cũng nhịn không được mà bật cười.
Trên đường phố, Vương Đằng tiếp tục nghiệp lớn là nhặt thuộc tính của mình. Nhìn dáng vẻ vị tiếp dẫn sứ kia không thông minh lắm, nếu không cũng không lừa dễ dàng như vậy.
Tâm cảnh cái khỉ gì chứ. Dựa vào lĩnh hội tâm cảnh là có thể lĩnh ngộ được cảm ngộ người xưa lưu lại, sao còn cần ngộ tính để làm gì.
“Vương Đằng, ngươi làm như vậy có phải không phúc hậu lắm không?” Viên Cổn Cổn thầm nói.
“Sao lại không có phúc? Nếu đối phương thật sự có thể lĩnh hội được tâm cảnh gì đó, sau đó đột nhiên hiểu ra, công lao này là của ta, bọn họ còn phải cảm kích ta đây này.” Vương Đằng nói.
“Ha ha, trúng phải cái vận may gì, mới có thể lĩnh hội được cái ngươi gọi là tâm cảnh chứ.” Viên Cổn Cổn ha ha cười một tiếng.