Dù là học viên cũ e là cũng nhận được rất nhiều lợi ích ở đây.
Tên tiếp dẫn sứ kia nói ở bên trong hòn đảo không có cơ duyên gì chẳng phải là lừa gạt hắn sao?
Vương Đằng nghi ngờ trong lòng.
Không phải hắn không tin đối phương, mà dẫu sao hai bên chỉ là người xa lạ, ai biết đối phương có thể vô duyên vô cớ lừa bịp hắn hay không chứ.
“Có lẽ hắn cảm thấy chỉ cần đi vào nhà đá thì sẽ thấy những dấu vết thế này nên mới không đặc biệt nhắc nhở ngươi.” Viên Cổn Cổn đoán.
“Có lẽ thế.” Vương Đằng không suy nghĩ nhiều hơn, hắn cũng định đi dạo bên trong một vòng, làm quen với nơi này trước rồi tính.
Đối phương nói cho hắn biết là tình cảm, không nói cho hắn là bổn phận, điều này không có gì đáng trách.
Rất nhanh sau đó hắn đã cảm ngộ được, đến lúc trên mặt đất lại một lần nữa bốc lên bong bóng thuộc tính, Vương Đằng nhặt lên tiếp.
‘Căn nguyên hệ Mộc x5’
‘Căn nguyên hệ Mộc x5’
‘Lĩnh vực hệ Mộc x20’
...
“Thuộc tính ít hơn lúc trước rất nhiều.” Vương Đằng cau mày, nghĩ trong lòng: “Xem ra bong bóng thuộc tính ở nơi này không phải sinh ra vô hạn, cảm ngộ của những dấu vết được lưu lại không ngừng bị tiêu hao, bong bóng thuộc tính sẽ ngày càng ít.”
Hắn vừa cảm ngộ vừa đợi bong bóng thuộc tính xuất hiện.
Đợi một lát, bong bóng thuộc tính vẫn không xuất hiện nữa, Vương Đằng dứt khoát đứng dậy, rời khỏi ngôi nhà đá này mà không hề lưu luyến.
Ở đây có nhiều nhà đá như vậy, bong bóng thuộc tính ở ngôi nhà đá này hết rồi, phải đi những chỗ khác xem sao.
Hắn đi ra khỏi nhà đá, phát hiện ở bên cạnh có một ngôi nhà trống liền đi vào, đi thẳng tới sân thượng.
“Quả nhiên!” Ánh mắt Vương Đằng quét qua liền sáng lên.
Nhặt!
‘Căn nguyên hệ Kim x10’
‘Căn nguyên hệ Kim x10’
‘Lĩnh vực hệ Kim x40’
‘Lĩnh vực hệ Kim x20’
...
“Căn nguyên hệ Kim và lĩnh vực hệ Kim!” Trong lòng Vương Đằng hơi vui, thầm nghĩ: “Hình như nơi này cũng là lĩnh vực hoặc căn nguyên, cũng đúng, có thể lưu lại cảm ngộ, căn bản đều là cường giả cấp Giới Chủ trở lên, nếu như cấp Vực Chủ lưu lại cảm ngộ, sợ là sẽ tiêu tan trong khoảng thời gian ngắn, không tồn tại được trong thời gian quá dài.”
Điều này liên quan đến thời gian lưu lại cảm ngộ.
Thông thường, cảm ngộ cấp Vực Chủ lưu lại, thời gian tồn tại chỉ ngắn ngủi mấy thập niên.
Mà cấp Giới Chủ và cấp Bất Hủ thì khác.
Cấp Giới Chủ có thể lưu giữ trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, mà cấp Bất Hủ thì có thể lưu giữ chục ngàn năm trở lên.
Dĩ nhiên, cũng có thể bọn họ chỉ tiện tay lưu lại cảm ngộ trên sân thượng, đôi khi bọn họ chỉ là đột nhiên có linh cảm, liền để lại dấu tích trên sân thượng, không gì hơn.
Thế nên thời gian lưu giữ rất hạn chế.
Nếu nghiêm túc lưu lại truyền thừa nào đó, nếu là cấp Vực Chủ, cũng có thể bảo tồn mấy ngàn năm.
Ở ngoại giới, cường giả cấp Vực Chủ là tồn tại bá chủ một phương, nhưng nó không tầm thường gì đó.
Vương Đằng ở trên sân thượng của nhà đá đợi, lại nhặt xong một lượt bong bóng thuộc tính, sau đó đi tới một ngôi nhà đá tiếp theo.
Hắn cảm thấy nơi này nhất định là vùng đất trù phú cơ duyên của hắn, mỗi một ngôi nhà đá đều có bong bóng thuộc tính để nhặt, hơn nữa thu hoạch ở mỗi nơi cũng không giống nhau.
Giống như mở hộp báu, ngôi nhà đá này mở ra căn nguyên hệ Mộc và thuộc tính lĩnh vực, nóc nhà đã thứ hai là căn nguyên hệ Kim và lĩnh vực hệ Kim làm hắn hơi vui mừng.
Tiếp theo, hắn tới từng nóc nhà nhặt qua, gặt hái được một lượng lớn bong bóng thuộc tính.
Mặc dù giá trị thuộc tính không cao, nhưng cũng là thu hoạch lớn.
Bởi vì có rất nhiều nhà đá, tốc độ của Vương Đằng phải nhanh hơn, thời gian dừng ở mỗi một ngôi nhà đá nhất định không quá ba phút đồng hồ, tránh làm chậm trễ hắn đi những nhà đá khác nhặt bong bóng thuộc tính.
Thật ra thì hắn cũng có thể dùng niệm lực tinh thần, nhưng mà nơi này nhiều cường giả, sử dụng niệm lực tinh thần rất dễ mạo phạm đến người khác, thế nên hắn phải chạy qua từng ngôi nhà một.
Hơi phiền một chút, chủ yếu là cần thận trọng hơn.
Nhưng thao tác lần này của hắn làm cho không ít cường giả chú ý tới, một số người nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người này đang làm gì đó?
Chạy qua từng ngôi nhà, chẳng lẽ là muốn chọn một ngôi nhà thoải mái để ở?
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống, bởi vì hắn không ở lại trong nhà, sau khi vào mỗi ngôi nhà đá đều đi thẳng về phía sân thượng.
Không lẽ vì những dấu vết kia?
Nhiều người lập tức liên tưởng đến điều gì đó, nhưng lại cảm thấy kỳ quái.
Cho dù là vì những dấu vết kia, nhưng mỗi ngôi nhà đá này chỉ ở không quá ba phút đồng hồ, có thể lĩnh ngộ được cái gì chứ.
Đây không phải là trò đùa sao?
Trên bầu trời, có một bệ đá lơ lửng, bóng người mấy người khoanh chân ngồi trên bệ đá mặc trường bào màu xám trắng, nhìn Vương Đằng bên dưới, nhíu mày.
Những người này là tiếp dẫn sứ!
Nhiệm vụ của bọn họ là đóng ở hòn đảo này, một khi có người mới đến, bọn họ sẽ tiếp dẫn.
Tất nhiên, chức trách của bọn họ không chỉ là tiếp dẫn, mà còn bao gồm duy trì trật tự trong phạm vi hòn đảo này, tránh xuất hiện hỗn loạn.
Suy cho cùng bọn họ là đại diện hội Trọng tài học viện, quản lý học viên của học viện là trách nhiệm và nghĩa vụ.
“Qua Trầm Phi, học viên mới ngươi vừa
tiếp dẫn kia đang làm gì đó?” Một gã tiếp dẫn sứ nghi ngờ hỏi.
“Không biết.” Qua Trầm Phi chính là tiếp dẫn sứ trước kia đón Vương Đằng, lúc này đang đen mặt, lắc đầu.
“Người này hơi khác biệt.” Một gã tiếp dẫn sứ khác cười nhạt nói.
“Qua Trầm Phi, ngươi không xuống xem sao? Lộn xộn như vậy lỡ đâu làm cho các học trưởng, học tỷ không vui thì làm sao đây?” Có tiếp dẫn sứ khuyên nhủ.
Qua Trầm Phi không nói gì, bóng người lóe lên, biến mất khỏi tảng đá.
Vương Đằng đang bay bay nhanh trên đường phố, trở về chỗ nhặt bong bóng thuộc tính cũ, ánh mắt quét qua bốn phía: “Nhà đá khu vực này cũng bị chiếm, xem ra đi xa hơn mới có nhà đá trống.”