“Cũng có lý.” Vương Đằng như suy nghĩ tới điều gì, gật đầu.
“Nhưng ta chưa từng thử, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện gì, lỡ đâu xảy ra vấn đề đừng có tới tìm ta.” Viên Cổn Cổn buông tay nói.
Bộ dạng kia thật giống như chắc chắn Vương Đằng sẽ làm thí nghiệm vậy.
“Ta tùy tiện hỏi thôi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?” Viên Cổn Cổn ha ha nói.
“Tin hay không tùy ngươi.” Vương Đằng không quan tâm nói.
“Rốt cuộc làm sao ngươi có được căn nguyên Hỗn Độn?” Viên Cổn Cổn hỏi: “Ta không thấy ngươi hấp thu mà?”
“Ngươi đoán xem.” Vương Đằng nói.
“Ngươi đúng là chó.” Viên Cổn Cổn liếc mắt.
Vương Đằng vẫn quyết định trước hết để dành năng lượng căn nguyên Hỗn Độn đã, đợi đến lúc rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn thì thử lại xem có thể bồi dưỡng mảnh nhỏ không gian hay không.
Bây giờ nhặt bong bóng thuộc tính quan trọng hơn.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện bọt khí ở nơi Hỗn Độn bao phủ này đều bị hắn hấp thu rồi, đợi một lúc cũng không thấy có bong bóng thuộc tính mới xuất hiện, trong lòng hơi thất vọng.
“Xem ra bong bóng thuộc tính tiếp theo xuất hiện cần phải đợi khá lâu.” Vương Đằng tự nói trong lòng, ngồi lên phi thuyền lần nữa, rời khỏi nơi này.
Khu vực Hỗn Độn này rộng lớn như vậy, cần gì treo cổ ở một thân cây.
Phi thuyền Ma Sát bay nhanh trong Hỗn Độn, một lát sau Vương Đằng đi tới vết nứt không gian khác, quy tắc đại đạo diễn hóa, bong bóng thuộc tính rải rác khắp nơi.
Vương Đằng xuất hiện ở bên ngoài, nhặt bong bóng thuộc tính.
‘Căn nguyên hệ Mộc x10’
‘Căn nguyên hệ Lôi x10’
‘Căn nguyên hệ Quang x15’
‘Năng lượng căn nguyên Hỗn Độn x80’
‘Năng lượng căn nguyên Hỗn Độn x45’
...
“Lại có pháp tắc căn nguyên hệ Lôi và pháp tắc căn nguyên hệ Quang!” Trong mắt Vương Đằng lóe lên ánh sáng kỳ dị. Hình như có quy tắc tiến hóa trong đó.
Mộc, Lôi, Quang chỉ là ba loại lực quy tắc luân phiên tiến hóa, dần dần thu lại yên lặng, đây là biểu hiện của việc bị Vương Đằng hấp thu tiêu hóa.
Đồng thời còn có năng lượng căn nguyên Hỗn Độn tiến vào trong thân thể Vương Đằng, bị Vương Đằng dẫn dắt, hội tụ với năng lượng căn nguyên Hỗn Độn lúc trước, dự trữ khắp các ngóc ngách trong biển hư vô, không hấp thu cũng không sử dụng, để ở đó đã.
“Trạm tiếp theo!” Vương Đằng bay vào bên trong phi thuyền Ma Sát.
Phi thuyền phi hành trong Hỗn Độn, đi ngang qua một nơi, Vương Đằng vội vàng cho phi thuyền dừng lại.
Trong Hỗn Độn ở đây lại lơ lửng một đống đá.
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng nhìn thấy vật thật ngoài hòn đảo trung chuyển trong bí cảnh Hỗn Độn.
“Ở đây mà lại xuất hiện tảng đá.” Viên Cổn Cổn lơ lửng bên cạnh Vương Đằng, kinh ngạc nói.
“Thiên địa còn chưa mở, Hỗn Độn biến đổi vạn vật, ngươi nói xem ở đây liệu có bảo vật gì không? Ta nghe nói bình thường bảo vật đều ở nơi có biến đổi như thế này.” Vương Đằng nói.
“Khả năng thấp lắm. Chúng ta còn chưa rời khỏi phạm vi ba ngàn kilomet của hòn đảo trung chuyển, khu vực này đã sớm bị các cường giả học viện càn quét qua, ngươi cảm thấy ở đây có thể sót lại bảo vật gì sao?” Viên Cổn Cổn nói.
“Ôi, ngươi không thể cho ta ảo tưởng một chút à, lỡ đâu chỗ này là vừa mới biến đổi ra thì sao.” Vương Đằng tức giận nói.
“Có thể. Vậy ngươi còn không nhanh chóng đi xem đi.” Viên Cổn Cổn không phản bác, thúc giục.
Vương Đằng bay ra khỏi phi thuyền Ma Sát, trôi trong hư không, không vội vàng tiến vào trong đống đá lộn xộn kia, mà mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn bên trong trước.
Năng lượng căn nguyên Hỗn Độn mờ nhạt phiêu bạt khắp nơi, không đậm đặc, những tảng đá kia cũng không phải chỗ đặc biệt gì, chỉ là tảng đá tầm thường, khiến cho Vương Đằng thất vọng.
Hắn hy vọng mình gặp được một tảng đá đặc biệt, Hỗn Độn thạch gì đó cũng được.
Ánh mắt của hắn quét qua, thất vọng lắc đầu nhưng khóe mắt liếc qua một nơi, chợt dừng lại.
“Ồ!” Vương Đằng không nhịn được phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Một chùm sáng kỳ dị xuất hiện trong mắt hắn, đó là một loại tương tự như năng lượng thể Hỗn Độn, tụ mà không tán, giấu ở trong đống đá lộn xộn.
Vương Đằng đóng lại ‘đôi mắt Chân Thị’, phát hiện ở đó chỉ có một đống đá lộn xộn, cái gì cũng không có.
Vị trí của chùm ánh sáng cũng là một tảng đá, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.
“Suýt nữa thì bị ngươi lừa.” Khóe miệng Vương Đằng cong lên.
“Ngươi phát hiện ra gì à?” Viên Cổn Cổn nghi ngờ hỏi.
“Haiz!” Vương Đằng giơ lên một ngón tay sau đó đột nhiên biến mất tại chỗ.
Viên Cổn Cổn giật mình, chẳng lẽ Vương Đằng phát hiện ra bảo vật gì sao?
Nó lẳng lặng trôi tại chỗ, ánh mắt cũng quét nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người của Vương Đằng.
Grào!
Đúng lúc này, nó phát hiện trong đống đá lộn xộn, một ‘cục đá’ đột nhiên nhảy lên, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.
Đó là một sinh linh đá diện mạo rất kỳ quái, toàn thân đều đắp đầy đá, giống như một con báo săn, tứ chi mở rộng, hết sức mạnh mẽ, trên trán còn có một sừng, đôi mắt đầy hung tàn bắn ra từ khe hở.
Bây giờ nó đột nhiên xông ra khỏi chỗ, thân thể linh hoạt thay đổi giữa không trung, nhào vào hư không phía sau.
“Vậy mà lại bị phát hiện!” Bóng người Vương Đằng hiện ra, âm thanh kèm theo sự kinh ngạc.
Hắn tự nhận mình ẩn náu rất tốt, kết quả vẫn bị đối phương phát hiện trước, còn tìm được vị trí chính xác của hắn, tiên hạ thủ vi cường, đúng là làm người ta kinh ngạc.
“Grào!” Quái thú đá lại phát ra tiếng gầm thét giữa không trung, cái miệng khổng lồ mở ra cắn Vương Đằng.
“Hung dữ như thế làm gì chứ!” Vương Đằng cười ha ha, thân hình chợt lóe lần nữa, xuất hiện trên đỉnh đầu quái thú đá, giẫm mạnh xuống.
Bịch!
Quái thú đá không phản ứng kịp nữa, sức lực vọt tới, cả người nó bị giẫm nát, hóa thành thể khí Hỗn Độn!
“Hỗn Độn thú!” Rốt cuộc Viên Cổn Cổn nhận ra thân phận chân thật của quái thú đá kia, hô lên.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, cúi đầu nhìn thể khí Hỗn Độn dưới chân. Hắn đã sớm đoán được đây có thể là Hỗn Độn thú, bây giờ cuối cùng cũng xác nhận được.
Thật ra thì Hỗn Độn thú không có thân thể thực sự, bọn chúng là do thể khí Hỗn Độn ngưng tụ mà thành, nhân duyên trùng hợp trở thành thể sinh mệnh kỳ dị nhưng trí tuệ thấp.