Không thể nghi ngờ, đây là một tên vượn đẹp trai!
“Ta nghe Tiểu Tuyền Tuyền.” Một cô gái xinh xắn, vóc dáng nho nhỏ, mặc một bộ chiến giáp màu hồng, trong miệng ngậm một cây kẹo que, cười hì hì nói.
“Đồng Ân, đừng gọi ta là Tiểu Tuyền Tuyền.” Một thanh niên đứng sau cùng dáng người cao ráo, bộ dạng cũng vô cùng anh tuấn đen mặt, tức giận nói.
“Không muốn đâu, người ta cứ muốn gọi ngươi là Tiểu Tuyền Tuyền cơ.” Đồng Ân cười hì hì nói.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Cô gái có mái tóc vàng dài cạn lời liếc cô gái xinh xắn, nói: “Tất Nghiêu, ngươi dẫn đường đi.”
Tất Nghiêu đưa mắt nhìn những người khác.
“Nếu Duy Na đã nói như vậy, ta không có ý kiến.” Thanh niên lông trắng tộc Viên Nhân nhún vai nói.
“Ta cũng không có ý kiến.” Thanh niên to con cõng trường mâu sau lưng nói.
Mặt khác, thanh niên kia và cô gái xinh xắn tên Đồng Ân cũng không nói gì nữa.
“Theo kịp ta.” Tất Nghiêu thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa, thả người nhảy vào trong khe băng đen kịt.
Những người khác cũng từng người đuổi theo, cô gái tóc vàng dài đi cuối cùng, nàng nhìn xung quanh, xác định không có người, mới nhảy vào khe băng.
Toàn bộ băng nguyên lại khôi phục yên tĩnh, cho đến một lát sau, không gian dao động, một bóng người mới từ từ hiện ra.
“Lại là cấm địa sao!?” Âm thanh ung dung vang lên, bóng người kia lại biến mất không thấy.
Lạnh lẽo vô tận cuốn tới, bốn phía đều là băng tuyết bao trùm.
Vương Đằng nấp mình, di chuyển trong kẽ hở giữa hư vô và hiện thực, ngay cả dao động không gian cũng bị ẩn đi, người ngoài rất khó phát hiện ra gì.
Lần đầu Vương Đằng sử dụng ‘Không Gian Ẩn Nấp’, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Hắn ẩn thân trong kẽ hở, lại có thể nhìn rõ toàn bộ tình hình trong thực tế, thậm chí cảm nhận cũng không khác gì trong hiện thực.
Cái lạnh xâm nhập vào cơ thể của hắn, may mắn thân xác hắn đủ mạnh, đủ để chống đỡ.
Tầng băng nứt kéo dài xuống tận bên dưới, Vương Đằng rất cẩn thận, từ từ đi xuống.
Không bao lâu sau, hắn đến được dưới đáy, mắt liếc quanh bốn phía, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Dưới khe băng này lại là một không gian cực lớn, khắp nơi phủ đầy hạt băng, xuyên thấu ra ánh sáng lấp lánh lộng lẫy, quả thực giống như một thế giới băng tuyết.
“Lại là hạt băng ngưng kết từ năng lượng căn nguyên Hỗn Độn!” Vương Đằng quan sát xung quanh, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Hạt băng ngưng kết từ năng lượng căn nguyên Hỗn Độn dưới này còn nhiều hơn bên ngoài rất rất nhiều.
Nhưng Vương Đằng vẫn không có ý gì nán lại, cũng không động vào những hạt băng này, miễn cho bị người khác phát hiện dấu vết hắn.
Hiện giờ không phải lúc.
Hắn đi theo hành tung mấy người lúc trước, đi về trước.
“Những người này hẳn là học viên cũ của học viện, thực lực đều ở cấp Vực Chủ, nhưng cũng không loại trừ có người ẩn giấu thực lực, loại khả năng này không quá lớn là được.” Trong lòng Vương Đằng hiện lên từng luồng suy nghĩ, nhắc nhở mình nhất định phải cẩn thận.
Những học viên cũ này cũng là từ võ giả thiên tài trưởng thành lên, qua bồi dưỡng từ học viện, thực lực nhất định rất mạnh.
Mặc dù trong học viện có quy định, giữa học viên không thể tàn sát lẫn nhau, nhưng ai cũng không dám cam đoan, trước mặt bảo vật, tất cả mọi người đều có thể giữ vững lý trí.
Huống hồ hắn chỉ có một mình, đối phương lại có đến năm người, rõ ràng hắn ở thế yếu.
Đương nhiên, nếu thật sự không được, triệu hồi Elizabeth đi ra, cũng đủ để quét ngang năm võ giả này.
Về phần có kết thù kết oán với đối phương hay không, trước mặt lợi ích đầy đủ, tất cả đều là mây bay.
Bảo vật mà, người có đức thì lấy được thôi.
Mấy người Tất Nghiêu phía trước đi cũng không nhanh, Vương Đằng rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ từ một nơi bí mật gần đó.
Đạo “cẩu” ấy mà, Vương Đằng hiểu nhất.
Phía trước, mấy người Tất Nghiêu dừng bước, bọn họ rất cẩn thận, nhưng vẫn xuất hiện vấn đề.
Hai chân của thanh niên anh tuấn đi chung với cô gái xinh xắn tên Đồng Ân không hề có bất cứ dấu hiệu nào đã bị đông lại, hơn nữa băng tuyết còn đang không ngừng lan lên, chỉ chốc lát sau đã đến chỗ đầu gối.
“Tiểu Tuyền Tuyền, ngươi sao vậy?” Đồng Ân đột nhiên kinh hãi, nhảy qua bên cạnh một bước, tỏ vẻ sợ bị tác động đến.
Sắc mặt Tần Tuyền khó coi, điên cuồng điều động nguyên lực tinh thần hệ Thủy trong cơ thể nhắm vào hai chân, muốn miễn cưỡng phá đi băng đóng lại trên hai chân.
Mặc dù nguyên lực hệ Thủy không thể khắc chế băng tuyết, nhưng có khi nguyên lực lại có thể bạo lực phá ra.
“Đừng động!” Tất Nghiêu hét lớn một tiếng, nhưng vẫn muộn.
Ầm!
Một tiếng ầm vang từ dưới lớp băng truyền ra, máu tươi lập tức nhuộm đỏ băng tuyết!
Tần Tuyền không những không thể phá được băng trên hai chân, ngược lại còn làm nổ bị thương hai chân mình. Hắn không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Là cường giả cấp Vực Chủ, thân xác của hắn cũng không yếu, nhưng lần này, nguyên lực nổ tung từ trong cơ thể hắn, loại đau đớn này có thể tưởng tượng được.
“Có chuyện gì vậy?” Đám người cô gái tóc vàng dài giật nảy mình.
“Tiểu Tuyền Tuyền!” Vẻ mặt Đồng Ân hơi đổi, lúc này là căng thẳng thật, không còn cười đùa cợt nhả nữa.
“Tất Nghiêu, chuyện này cmn rốt cuộc là gì vậy?” Sắc mặt Tần Tuyền càng thêm khó coi, chờ Tất Nghiêu nói.
“Đây là nguy hiểm ta từng nói các ngươi trước đó, không nghĩ tới lại xuất hiện nhanh như vậy.” Tất Nghiêu nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Tất Nghiêu, rốt cuộc ngươi biết cái gì, nhanh nói hết ra, còn giấu diếm nữa, chúng ta đều phải tổn thất ở đây, lần hợp tác này có ý nghĩa gì nữa?” Vẻ mặt Duy Na nặng nề nói.
“Được, được, không phải ta cố ý muốn giấu các ngươi, mà chính ta cũng biết không nhiều, những tình huống này lúc ta tới không phải cũng đã từng nói với các ngươi sao? Tần Tuyền quá gấp gáp, ta còn chưa mở miệng, hắn đã tự động thủ rồi.” Tất Nghiêu buông tay, bất đắc dĩ nói.
“Cmn, đổi lại là ngươi thử xem, băng này sắp lan đến bẹn ta rồi này, có biện pháp nào không, nhanh giải quyết trước đi.” Tần Tuyền nhìn băng sắp lan đến bé cúc cu của mình bên dưới, sắc mặt đều xanh lét.