Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2265 - Chương 2265. Băng Tuyến Trùng! Kiến Trúc Cổ Trong Khe Băng! (2)

Chương 2265. Băng Tuyến trùng! Kiến trúc cổ trong khe băng! (2)
Chương 2265. Băng Tuyến trùng! Kiến trúc cổ trong khe băng! (2)

“Chết rồi!” Mọi người kinh hoảng, trong lòng sợ hãi.

“Vì sao lại chết? Nếu chính hắn là võ giả hệ Hỏa, chẳng lẽ không thể tự cứu sao?” Duy Na truy vấn.

“Đã quá muộn, hắn bị đóng băng trong nháy mắt, căn bản không kịp.” Tất Nghiêu nhìn về phía Viên Bạch và Đồng Ân, nói: “Cho nên ta mới tìm hai võ giả hệ Hỏa các ngươi hợp tác, chính là hi vọng lúc đụng phải loại tình huống đó, có thể cứu người trước tiên.”

“Quá nguy hiểm, đây chẳng lẽ chính là cấm địa sao?” Sắc mặt mọi người khó coi.

“Mặc dù đã sớm biết khi vào cấm địa, nhất định sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng thực sự không nghĩ tới lại quỷ dị như vậy, vô thanh vô tức bị đóng băng, thậm chí không biết là thứ gì?” Billd hơi chùn bước.

“Nếu như bây giờ các ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không ý kiến.” Tất Nghiêu không thuyết phục thêm gì, điềm tĩnh nói.

“Đến cũng đến rồi, nếu như không đi xem thử, ta sẽ không cam lòng mất.” Viên Bạch nói.

“Cấm địa, đây là lần đầu ta đụng phải, không đi xem, thực sự hơi đáng tiếc.” Duy Na cười nói.

“Được, nếu các ngươi đã muốn điên, vậy ta cùng các ngươi điên một lần, không ít thiên tài cùng chúng ta cùng nhau vào học viện, hiện tại đã chạy đằng trước, nếu chúng ta không liều một phen, sớm muộn cũng phải bị bỏ lại.” Tần Tuyền cắn răng, ánh mắt lộ ra một tia kiên định, nói.

“Ta đều được hết á.” Đồng Ân lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì.

“Các ngươi đúng là điên.” Vẻ mặt Billd âm tình bất định, cuối cùng thở dài nói: “Thôi, nếu chỉ có một mình ta ra ngoài, chẳng phải tỏ vẻ ta rất nhát gan sao.”

“Yên tâm, sinh tử trước mắt, không ai nói ngươi nhát gan.” Tất Nghiêu nói: “Ngươi muốn đi, có thể đi.”

“Cút, ta cũng không phải người hèn nhát như vậy.” Billd tức giận nói.

“Tất cả mọi người đến xem nơi này, hình như có hơi khác biệt.” Duy Na đột nhiên chỉ xuống mặt đất, chần chừ nói.

“Khác biệt?” Đám người vội vàng nhìn lại, cũng đều dần cau mày: “Hình như không có chỗ nào khác mà, nhìn không ra.”

“Duy Na, ngươi nhìn ra cái gì?” Tất Nghiêu vội vàng hỏi.

“Các ngươi nhìn nơi này, nhìn kỹ lại.” Duy Na chỉ về một nơi, vẻ mặt hơi nghiêm trọng nói: “Có phải có một sợi dây rất mảnh, rất mảnh không?”

“Dây?” Mọi người không rõ lắm, nhưng đều trừng to mắt nhìn vào hướng nàng chỉ.

Dần dần, tất cả mọi người thấy đều được vật kia, quả thực giống một sợi dây rất mảnh, rất mảnh, bị đông lại trong tầng băng nhuộm đỏ máu tươi.

Thậm chí nếu không có tầng băng nhuộm đỏ máu tươi, bọn họ có thể còn không nhìn thấy sợi dây mảnh này.

“Hình như... Thật sự có một sợi dây mảnh!” Đám người cảm thấy tê dại da đầu, chần chừ nói.

“Không phải là thứ này vừa rồi đóng băng chân ta đấy chứ?” Tần Tuyền nói.

“Khó mà nói, nhưng chúng ta phải coi trọng bất cứ dị thường nào.” Duy Na cau mày nói.

“Có đôi khi, đáp án không thể nhất, thường thường lại là có thể nhất.” Tất Nghiêu trầm ngâm nói.

“Nếu là đầu sỏ thực sự là một sợi dây mảnh như vậy, vậy chúng ta thực sự khó lòng phòng bị.” Viên Bạch cười khổ nói.

Bọn họ là cường giả cấp Vực Chủ, thị lực vượt xa người thường, kết quả lại đều không phát hiện sự tồn tại của sợi dây mảnh này, có thể nghĩ thứ này rốt cuộc nhỏ bé đến mức nào.

Nguy hiểm không nhìn thấy mới là đáng sợ nhất.

Đám người chìm trong im lặng.

“Thứ này hẳn là sợ lửa, chúng ta có thể dùng lửa để dò đường.” Tất Nghiêu sờ cằm, nói.

“Đây cũng có thể xem là một biện pháp.” Đám người ngây ra, ngay sau đó phản ứng lại, tinh thần chấn động.

Có nhược điểm, thì dễ làm rồi!

Mấy người thương nghị trong chốc lát, tiến lên lần nữa, lần này bọn họ bao trùm nguyên lực hệ Hoả lên người, tạo thành một tầng phòng hộ, ý đồ dùng cái này ngăn chặn công kích từ “sợi dây mảnh”.

“Thế mà có thể phát hiện, còn cho là bọn họ không phát hiện được đâu. Xem ra ta vẫn xem thường những học trưởng, học tỷ trong học viện này.” Vương Đằng hiện thân từ trong kẽ hở không gian, nhìn tồn tại của những sợi dây mảnh ở xung quanh và bong bóng thuộc tính nổi lơ lửng trên không.

Nhặt!

‘Nguyên lực tinh thần hệ Băng x 500’

‘Băng Tuyến Châm x 100’

‘Thuộc tính trắng x 500’

...

“Băng Tuyến Châm! Kỹ năng công kích của Băng Tuyến trùng, rất quỷ dị! Cũng rất hữu dụng!” Trong đầu Vương Đằng hiện ra cảm ngộ một kỹ năng, sau khi tiêu hóa, ánh mắt hắn lấp lóe, khóe miệng không khỏi nhoẻn lên nụ cười.

‘Băng Tuyến Châm’: 100/1000 (nhập môn)

Không thể nghi ngờ, đây là một kỹ năng khá mạnh!

Vừa rồi cường giả cấp Vực Chủ kia bị trúng Băng Tuyến Châm, cả người xém chút đều bị đông lại.

Nếu hắn không thể kịp thời tránh thoát, rất có thể sẽ chết bởi chiêu này.

Không thể không thừa nhận, Băng Tuyến Châm là một kỹ năng dùng đánh lén cực kỳ thích hợp, cũng vô cùng phù với hợp phong cách của Vương Đằng.

“Băng Tuyến trùng này hơi khó chơi, may mà ta có ‘đôi mắt Chân Thị’ và dị hỏa thiên địa, không sợ.” Vương Đằng cười thầm trong lòng, bóng người lại biến mất, đi theo năm người phía trước.

Ầm!

Phía trước đột nhiên nổ ra từng trận tiếng ầm vang, hình như đã bùng nổ chiến đấu.

Trong lòng Vương Đằng chợt động, lập tức bước nhanh hơn, nhìn thấy phía trước truyền đến từng trận ánh lửa tứ sắc, lửa quét ra bốn phía.

Dưới ‘đôi mắt Chân Thị’, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều con côn trùng nhỏ giống như cây châm mảnh từ trong tầng băng bắn ra, mục tiêu dĩ nhiên là năm võ giả kia.

Trong năm người bọn họ, đã có hai người trúng chiêu, một vài bộ phận trên người bị tầng băng bao trùm, may mà tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng.

Hai người trúng chiêu, một người là thanh niên tên Billd, một người khác lại là... Tần Tuyền!

Không sai, hắn lại bất hạnh trúng chiêu.

Lần này bị đóng băng phần bụng, đang lan ra cả trên và dưới, một bên cũng đã tới cực kỳ sát bé cúc cu.

Tâm thái hắn suýt thì sụp đổ, sắc mặt đen như đáy nồi.

Hai võ giả hệ Hỏa Viên Bạch và Đồng Ân đang điên cuồng thi triển nguyên lực hệ Hoả, ngăn chặn Băng Tuyến trùng như châm mảnh phóng tới từ bốn phía.

Sau khi bọn họ phát hiện sự tồn tại của Băng Tuyến trùng thì cực kỳ cẩn thận, cho nên mới chỉ có hai người trúng chiêu, nếu không thì chỉ sợ rằng năm người đều phải chết tại đây.

Hết chương 2265.
Bình Luận (0)
Comment