Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2288 - Chương 2288. Đánh Ta Đánh Ta Đánh Ta, Mau Đánh Ta! (4)

Chương 2288. Đánh ta đánh ta đánh ta, mau đánh ta! (4)
Chương 2288. Đánh ta đánh ta đánh ta, mau đánh ta! (4)

Vừa tôi luyện thể, vừa tẩm bổ!

Do đó mới khiến cho ‘Cổ Thần thân’ tăng lên thong thả lại vững vàng.

“Không ngờ sau khi chuyển hóa tất cả nguyên lực thành nguyên lực Hỗn Độn còn có chỗ tốt như vậy.” Vương Đằng không nhịn được thầm nói một phen.

Sớm biết như thế, hắn đã tự mình đỡ lấy sáu cột lôi kiếp trước đó, không để cho cục gạch Phiên Lôi và Lôi Linh có cơ hội biểu hiện.

May mà không muộn.

“Đến đây đi, kêu lôi kiếp đến mãnh liệt hơn chút đi.”

“Đánh ta đánh ta đánh ta, mau đánh ta!”

Vương Đằng nhìn lên bầu trời, hai mắt tràn đầy chân thành tha thiết và thành khẩn, dang hai tay ra, chuẩn bị ôm ấp lôi kiếp.

Cầu đánh!

Ba cường giả cấp Giới Chủ: “…”

Elizabeth: “…”

Tiểu Bạch: “…”

Lôi Linh: “…”

Trưởng lão trấn thủ: “…”

Lôi kiếp: “…”

Có phải người này phát điên rồi không!

Ầm ầm ầm!

Trong lôi trì, lôi đình đáng sợ đang cuồn cuộn, đột nhiên hơi nghiêng về phía Vương Đằng, phát tiết ra lửa giận vô tận.

Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết!

Sau đó…

Toàn bộ cả hồ lôi đình đều dốc xuống, tạo thành một thác nước lôi đình.

‘Thật – lôi đình nện mặt!’

Hai chân Vương Đằng như nhũn ra, cơ mặt không khống chế nổi hơi run rẩy.

Hiện giờ thu hồi lời vừa mới nói có kịp không?

Hắn cảm thấy mình còn có thể lại giải cứu một chút.

Ba cường giả cấp Giới Chủ ở xa xa cấp tốc rút lui, vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ cảm thấy mình đến quá gần, sẽ chết.

Kể cả Elizabeth và Tiểu Bạch đều lẩn đi thật xa.

Chủ nhân, không phải chúng ta không giúp ngươi, thật sự không gánh nổi!

Rầm!

Trong nháy mắt, thác nước lôi đình hoàn toàn bao phủ thân xác Vương Đằng. Lực lôi điện vô tận cọ rửa bốn phía, cả hư không kỳ dị bùng nổ ra, tất cả tinh thể đều biến mất dưới bắn phá của lôi đình.

Ba võ giả cấp Giới Chủ đều đau đớn không thôi, bọn họ còn chưa tìm hiểu mảnh hư không thần kỳ này, đã biến mất như vậy.

Đáng giận!

Người bị nạn này thật sự là đầu sỏ gây nên.

Trả hư không cho chúng ta.

Nhưng sợ rằng người này sẽ chết, thác nước lôi đình kinh khủng như thế, còn có thể sống sao?

Kể cả bọn họ, cảm thấy nếu mình ở dưới lôi kiếp kinh khủng như vậy đều không chắc có thể thoát được một cái mạng nhỏ bé.

Lôi quang không ngừng lóe lên, thác nước lôi đình kia kéo dài thật lâu, lôi trì trên đỉnh đầu chậm rãi biến mất, giống như đã hoàn thành sứ mạng.

Cuối cùng thác nước lôi đình cũng chậm rãi tiêu tán, không tồn tại nữa.

Ba võ giả cấp Giới Chủ, đám Elizabeth, Tiểu Bạch, tất cả đều nhìn sang bên kia.

Một bóng người chậm rãi hiện ra trong lôi quang đang tiêu tán, đúng là Vương Đằng.

Lúc này hắn hơi chật vật, quần áo trên người tàn phá, phần lớn da thịt, sắc mặt đều bị cháy đen, mái tóc dài đen thui càng hỗn độn vô cùng.

“Ợ…” Vương Đằng nấc cụt một cái, một ngụm khói màu đen bay ra khỏi miệng hắn.

Dáng vẻ này khiến mọi người khiếp sợ không thôi, lại dở khóc dở cười.

Bọn họ khiếp sợ là Vương Đằng giống như không bị tổn thương gì, đừng thấy ngoài mặt hắn có dáng vẻ bị sét đánh cháy đen, trên thực tế không có việc gì cả.

“Đù má nó, có cần tàn nhẫn đến vậy không hả.” Vương Đằng giơ ngón tay giữa lên trên đỉnh đầu.

May mà vừa đột phá đến cấp Vũ Trụ, thực lực tăng mạnh rất nhiều, hơn nữa có năng lượng căn nguyên Hỗn Độn không ngừng tẩm bổ nên hắn mới miễn cưỡng chống đỡ được. Bằng không một lần này chỉ sợ hắn phải dùng thuộc tính trắng để ép tăng ‘Cổ Thần thân’ lên.

Nếu là Vương Đằng ban đầu, chỉ có Cổ Thần thân càng mạnh hơn mới có thể đỡ nổi một cột lôi kiếp kinh khủng cuối cùng kia.

Hiện giờ sau khi công pháp do Vương Đằng tự sáng tạo ra lên cấp Vũ Trụ đã nhận được chỗ tốt cực lớn.

Mà hiện giờ thể hiện ra mới chỉ là một phần chỗ tốt của nó mà thôi.

Không uổng hắn vất vả cảm ngộ như thế để sáng tạo ra công pháp thích hợp nhất cho mình này.

“…”

Mọi người nhìn thấy Vương Đằng còn có tinh thần ở đó chửi người, không khỏi câm lặng, cũng không nhịn được cảm thán gan hắn thật mập.

Đã bị đánh thành như vậy, còn có gan ở đó mắng lôi kiếp.

Đầu sắt đó người anh em!

“Nhóc Vương Đằng, ngươi đã làm gì hả, sao lại đưa cả lôi kiếp của mảnh hỗn độn này đến đây?” Lúc này, giọng của trưởng lão trấn thủ truyền đến từ sau vết nứt, hình như hắn đã… nhịn thật lâu!

“Trưởng lão trấn thủ!” Vương Đằng phản ứng kịp, lập tức cúi người thi lễ về chỗ vết nứt kia, sau đó tỏ vẻ vô tội nói: “Không dối gạt ngươi, vãn bối cũng không biết có chuyện gì, chỉ ở đây đột phá một phen thôi lại bị sét đánh, thật sự không có chỗ để nói lý lẽ.”

“…” Trưởng lão trấn thủ.

“Trưởng lão, ngươi biết đã có chuyện gì không? Có thể giải thích nghi hoặc thay vãn bối được không.” Vương Đằng hỏi ngược lại.

“Ta biết cái quần què gì!” Trong lòng trưởng lão trấn thủ muốn mắng người, nhưng lại suy nghĩ đến người trước mắt là mầm có tiềm lực nhất trong những năm qua học viện tinh không thứ bảy bọn họ thu được, nên nhẫn nhịn tính tình. Hắn nói: “Trong hỗn độn chuyện gì đều có thể phát sinh, có lẽ đột phá của ngươi hơi đặc thù, cho nên mới dẫn lôi kiếp của hỗn độn này đến.”

Giọng hắn hơi ý vị sâu xa, tuy rằng không làm rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được một ít, chắc chắn có liên quan đến việc đột phá của thằng nhóc này.

Nói xong, không cho Vương Đằng cơ hội hỏi lại, hắn lại nói:

“Được rồi, ngươi đã đột phá xong, vậy theo ta rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn đi, ngươi đã đến giờ.”

Vương Đằng luôn cảm thấy trưởng lão trấn thủ này đang qua loa mình, nhưng hắn cũng mừng vì đối phương không hỏi đến cùng nữa. Đù sao việc này rất có khả năng liên quan đến công pháp hắn sáng tạo ra, hắn cũng không hy vọng bị người biết, lập tức vội vàng gật đầu nói: “Được, cảm phiền trưởng lão chờ một chút, ta đi cảm ơn vài vị học trưởng kia.”

“Đi đi.” Trưởng lão trấn thủ không ngăn cản.

Vương Đằng quay đầu nhìn ba võ giả cấp Giới Chủ kia, sau đó bay đến cách bọn họ không xa, cúi người thi lễ nói: “Đa tạ ba vị học trưởng, học tỷ vừa ra tay giúp đỡ, tại hạ Vương Đằng, vô cùng cảm kích.”

Hết chương 2288.
Bình Luận (0)
Comment