“Không cần phải khách khí, chúng ta đều là học viên của học viện tinh không thứ bảy, nếu gặp phải, tự nhiên có thể giúp sẽ giúp.” Một nam học viên trong đó nói.
Trên thực tế đáy lòng hắn đang đau đớn, vốn định sau khi giúp đỡ Vương Đằng thì ở lại đây tìm hiểu mảnh hư không kỳ dị này một phen, kết quả mảnh hư không này đã bị lôi kiếp hủy diệt, khiến cho bọn họ toi công làm mất cơ hội.
Nhưng việc này không thể đẩy lên trên người Vương Đằng được.
Huống hồ cho dù thực lực Vương Đằng đã thể hiện ra hay là sự coi trọng của trưởng lão trấn thủ đối với hắn đã đủ để cho bọn họ coi trọng.
Cho nên không bằng coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, kết một thiện duyên.
“Ba vị học trưởng học tỷ có thể lưu lại phương thức liên lạc cho ta không, ân tình này, Vương Đằng nhớ kỹ.” Vương Đằng nói.
“Ân tình gì đó không cần nhắc lại, nhưng phương thức liên lạc thì có thể lưu lại, về sau trong học viện thường liên hệ.” Người kia không hề tỏ vẻ ta đây cường giả cấp Giới Chủ, khẽ cười nói.
Vương Đằng không nói thêm gì nữa, có vài chuyện không cần phải nói, đối phương đã giúp đỡ hắn, hắn tự nhiên sẽ nhớ kỹ.
Hắn là người ân oán rõ ràng.
Thù, ghi vào sổ sách.
Ơn, cũng ghi vào sổ sách.
Hai bên trao đổi số liên hệ của đồng hồ trí năng. Ba vị võ giả cấp Giới Chủ kia biết Vương Đằng phải lập tức rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn nên không nhiều lời nữa, sợ khiến trưởng lão trấn thủ đợi lâu.
Vương Đằng thu Elizabeth, Tiểu Bạch, Lôi Linh vào không gian cắn nuốt, sau đó nhặt bong bóng thuộc tính và đốm sáng màu vàng xung quanh lên.
Đây đều là thứ tốt do Hỗn Độn thú cấp Giới Chủ lưu lại, sao có thể lãng phí được.
“Trưởng lão, ta xong rồi.” Làm xong việc, Vương Đằng mới nói về phía vết nứt kia.
“Đi qua vết nứt, có thể quay trở về lối vào.” Trưởng lão trấn thủ thản nhiên nói.
Ánh mắt Vương Đằng kinh dị, nhưng không hề do dự, hóa thành một tia sáng xông vào trong vết nứt kia.
Lệnh bài cũng biến mất theo đó.
Chỉ chớp mắt, Vương Đằng phát hiện mình thật sự quay về cửa vào vòng xoáy kia trước khi tiến vào bí cảnh Hỗn Độn.
Nhìn xuống phía dưới, hòn đảo trung chuyển rõ ràng ở trước mắt.
“Ta sẽ còn quay lại.” Vương Đằng nhìn thoáng qua hòn đảo trung chuyển, hồi tưởng lại chuyến đi bí cảnh Hỗn Độn lần này, cảm thấy thu hoạch vĩ đại, không khỏi mỉm cười nơi đáy lòng, sau đó xoay người bước vào trong vòng xoáy.
Vương Đằng tiến vào hành lang giữa bí cảnh Hỗn Độn và Nguyên Vũ Trụ.
Vũ trụ mênh mông hoàn chỉnh chỗ bọn họ được gọi là Nguyên Vũ Trụ, rất có ý ta là trung tâm vạn giới.
Đại khái mỗi một dân bản xứ đều có ý tưởng tự cho mình là siêu phàm như vậy, kể cả Địa tinh năm đó đều tự nhận mình ở vị trí trung tâm của hệ Thái Dương.
Trên thực tế thì sao, Địa tinh chỉ là một hành tinh sinh mệnh nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn trong vũ trụ mênh mông mà thôi.
Chậc!
Người của Địa tinh đã từng vì thế mà rơi vào khủng hoảng.
Hóa ra bọn họ không phải là thể sinh mệnh duy nhất trong vũ trụ, cũng không phải là thể sinh mệnh mạnh nhất.
Vậy rất… xấu hổ!
Trở lại chuyện chính!
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Vương Đằng tiến vào hành lang đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng có thể là do tinh thần lực của hắn tăng lên, cho nên cảm giác hỗn loạn kia có ảnh hưởng đến hắn nhỏ hơn không ít.
Kể từ đó, Vương Đằng đã có nhiều tinh lực để tìm kiếm bong bóng thuộc tính trong hành lang, thuộc tính không gian và thời gian rất quan trọng đối với Vương Đằng, hắn đương nhiên không thể buông tha cho cái nào.
May mà hành lang này không khiến hắn thất vọng.
Mới vừa vào hành lang không bao lâu, vài bong bóng thuộc tính đã xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng.
Nhặt!
‘Thời gian x35’
‘Thời gian x50’
‘Không gian x350’
‘Không gian x420’
…
Theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào thân thể, Vương Đằng không khỏi mỉm cười trong lòng, cảm thấy thiên phú thể không gian và thời gian của mình đều đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cảm giác này vô cùng tốt!
Giống như mở ra máy tăng tốc thiên phú, thiên phú dần dần nâng lên.
Hơn nữa còn là loại thiên phú vô cùng hiếm thấy!
Lập tức phải rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn thì sao, hắn vẫn phải cạo lông cừu một lần cuối cùng!
Bất cứ cơ hội nào đều không bỏ qua!
Vương Đằng lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt chưa hề rảnh rỗi, liên tục không ngừng quét nhìn xung quanh, tìm kiếm càng nhiều bong bóng thuộc tính, không bỏ qua cho bất cứ cá lọt lưới nào.
Lúc này, ánh mắt hắn nheo lại, hắn thấy được không ít bong bóng thuộc tính ở trong vòng xoáy thời không cỡ nhỏ, niệm lực tinh thần lập tức cuốn tới, nhặt hết lại.
‘Thời gian x40’
‘Thời gian x30’
‘Không gian x300’
‘Không gian x400’
‘Không gian x350’
…
Không thể không thừa nhận, kể từ khi Vương Đằng tiến vào cấp Vũ Trụ, cộng thêm với trước đó đã cắn nuốt rất nhiều đốm sáng màu vàng khiến cho tinh thần lực của hắn tăng vọt lên rất nhiều. Lần này hắn rõ ràng thong dong hơn lúc tiến vào, thời gian ở trong hành lang trở nên dài hơn.
Hiện giờ hắn cất bước đi trong thời không chảy loạn, giống như dạo chơi sân vắng, nhìn cảnh thời không chảy loạn xung quanh.
Cảnh tượng như vậy, ở bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Trưởng lão trấn thủ ở ngoài hành lang nhíu mày!
Tình huống gì?
Thằng nhóc kia đi vào lâu vậy rồi còn chưa đi ra?
Không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
Không thể trách hắn nghĩ nhiều được, dù sao Vương Đằng đã có tiền án, ở trong bí cảnh Hỗn Độn còn có thể bị sét đánh, vậy ở trong hành lang của bí cảnh Hỗn Độn này sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?
Lỡ như bí cảnh Hỗn Độn này định làm thịt hắn vào thời khắc sau cùng thì phải làm sao.
Ngẫm lại vẫn rất nguy hiểm.
Lại nói cả ý chí Hỗn Độn kia đều đã bị kích động ra, cũng không biết hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Chẳng lẽ sờ mông lão hổ của ý chí Hỗn Độn sao?
Khà khà khà…
Mặc dù thằng nhóc này là mầm tốt, nhưng quá không bớt phiền, mới tiến vào học viện thời gian không lâu nhưng đã lộ ra manh mối.