Thử hỏi có người đàn ông nào có thể từ chối được người phụ nữ xinh đẹp như nàng chứ.
Nhưng kết quả lại khiến cho nàng cực kỳ phát điên!
Vương Đằng vốn không coi trọng nàng, phần lớn thời gian đều ném nàng ở trong không gian đó, khi cần thì lấy ra dùng.
Dùng còn chưa tính, hắn vẫn vô cùng thô lỗ vô lại, không hề đểlại chút thể diện nào cho nàng.
Điều này khiến cho nàng nghĩ đến hai chữ… dạy bảo!
Tên khốn nạn này rõ ràng đang dạy bảo nàng!
Coi nàng giống như một nữ nô lệ mà dạy bảo.
Tào Giảo Giảo hận không thể lấy một thanh đao chặt củi chém chết tên khốn kiếp trước mắt.
Vì sao loại đàn ông như vậy không chết đi chứ!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không chống lại được sự hung ác của Vương Đằng, theo Vương Đằng càng ngày càng mạnh hơn, nàng càng ngày càng cảm thấy vô lực.
Vận mệnh của nàng giống như một sợi chỉ, bị túm chặt chẽ trong tay người đàn ông trước mắt này, chỉ sợ vĩnh viễn đều không thể được thả lỏng ra.
Giờ phút này, ngàn vạn suy nghĩ lóe lên trong lòng Tào Giảo Giảo. Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn xem Vương Đằng trước mắt, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại vô cùng suy sụp… cuối cùng thở dài thật sâu nơi đáy lòng.
Ánh mắt của nàng trở nên kiên định, giống như đã đưa ra quyết định nào đó, đột nhiên cúi người xuống, thân xác đẫy đà dán lên người Vương Đằng, phả hơi thở thơm tho như hoa lan vào lỗ tai hắn.
“???” Vương Đằng đột nhiên sợ ngây người, âm thanh ngoài miệng cũng đột nhiên dừng lại.
Tình huống gì?
Có phải cô gái này đã điên rồi không?
Hắn cứng ngắc quay đầu lại, thấy được khuôn mặt kiều diễm như hoa.
“Ngươi… định làm gì vậy?” Vương Đằng nuốt ngụm nước bọt, hơi chột dạ hỏi.
“Đây không phải điều ngươi muốn thấy sao?” Tào Giảo Giảo áp lên trên lưng Vương Đằng, khiến cho hắn không thể đứng dậy được, giống như nữ vương cúi mắt nhìn xuống hắn, ý cười quyến rũ hiện lên nơi khóe miệng.
“Cô gái này có phải đã bị… chơi hỏng rồi không!?” Vương Đằng trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương, trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy.
“Thế nào, chuyện ập lên đầu, ngược lại sợ rồi?” Ánh mắt Tào Giảo Giảo sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Đằng, trong lòng lại vui vẻ.
Xem ra tên khốn này chỉ miệng cọp gan thỏ thôi, mình đi con đường ngược lại này, nói không chừng thật sự có thể tạo được một ít tác dụng.
“Sợ?” Vương Đằng giống như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười, cười ha ha nói: “Ta sẽ sợ ngươi? Nếu ngươi đã định sớm nghênh đón số mệnh của mình, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong hắn đột nhiên xoay người lại, biến thành đối diện ngay mặt Tào Giảo Giảo.
May mà hai người còn mặc quần áo.
Nếu không…
“Ngươi!” Thân thể mềm mại của Tào Giảo Giảo run lên, thiếu chút nữa tháo chạy, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt xinh đẹp càng thêm say lòng người, cặp mắt long lanh.
“Ngươi sao vậy? Hình như sắc mặt không đúng lắm.” Vương Đằng giả vờ không biết hỏi.
“Vô sỉ!” Tào Giảo Giảo cắn răng mắng, nàng thật sự không xụ mặt được.
Nàng cảm thấy mình thật sự đã chơi với lửa, sinh lòng e sợ, nhưng vừa nghĩ đến tương lai của mình, nàng quyết định chơi tới bến.
Cho nên, nàng trực tiếp thả lỏng thân thể.
“Ưm!”
Hai tiếng kêu đau đớn gần như đồng thời phát ra từ trong miệng hai người.
Vương Đằng trừng lớn mắt, cô gái này điên rồi, lại làm được đến một bước này.
Vẻ mặt Tào Giảo Giảo ửng đỏ, khiêu khích nhìn Vương Đằng, thân thể mềm mại run rẩy, nhưng lại cố gắng chống đỡ, tỏ vẻ bà đây muốn làm ngươi.
Vương Đằng câm lặng.
Cô gái này quá độc ác!
Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm mà!
Nhưng hắn biết cô gái này chắc chắn có yêu cầu gì, bằng không sẽ không hy sinh lớn lao đến như thế.
“Nói đi, ngươi muốn làm gì?” Vương Đằng cố nén khó chịu, ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, chắp hai tay sau gáy, hỏi.
“Ta đã là nô lệ của ngươi, nên là ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ thật sự định đặt hết tôn nghiêm của ta trên mặt đất để giày vò sao?” Tào Giảo Giảo cắn răng nói.
“Hơ… nhìn xem ngươi nói gì kia, ta có quá đáng như vậy sao?” Vương Đằng hơi chột dạ nói.
Oán khí của cô gái này thật lớn, chẳng lẽ mình thật sự làm hơi quá đáng sao?
“Có quá đáng như vậy hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.” Tuy rằng trên mặt Tào Giảo Giảo ửng đỏ, nhưng giọng nói lại trở nên lạnh lùng, nói: “Hiện giờ hoặc là ngươi giết ta, hoặc để lại cho ta một điểm tôn nghiêm cuối cùng. Nếu ta đã nhận ngươi làm chủ, tự nhiên không thể phản bội, ngươi cần gì phải lãng phí ta như thế?”
“Hình như ta không hề lãng phí ngươi chứ nhỉ?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái, chỉ vào tư thế ngồi lúc này của nàng.
“…” Tào Giảo Giảo.
“Cho nên, ngươi còn quá đáng hơn ta.” Vương Đằng nói.
“Ngươi… đổi trắng thay đen.” Tào Giảo Giảo tức giận nói.
“Tạm thời không đề cập đến ta có đổi trắng thay đen hay không, ngươi đứng lên trước.” Vương Đằng nói.
“Ngươi còn chưa đáp ứng ta.” Tào Giảo Giảo nói.
“Đáp ứng ngươi cái gì? Mời ngươi làm rõ ràng thân phận của mình trước đi đã.” Sắc mặt Vương Đằng lập tức thay đổi, lạnh lùng nói.
“Ta không đứng dậy, hoặc ngươi giết ta đi.” Tào Giảo Giảo ngẩng cao cái cổ thon dài giống như thiên nga trắng.
“Được, ngươi kiên cường.” Vương Đằng cười lạnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Vậy ngươi cứ giết ta đi, dù sao ta đã không có tương lai nữa, so với việc làm một nô lệ không hề có tôn nghiêm, ta thà đi tìm chết.” Tào Giảo Giảo kiên quyết nói.
Ánh mắt Vương Đằng nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt Tào Giảo Giảo, muốn nhìn ra một chút chần chừ từ trong đó, nhưng hình như không có.
“Ta đây sẽ giết Tào Hoành Đồ.”
“Ngươi giết đi, cha con ta đã sớm đoạn tuyệt.” Tào Giảo Giảo hờ hững nói.
“Má nó, vô tình vậy!” Vương Đằng không biết nói gì, thật sự phải nhìn cô gái này với cặp mắt khác xưa rồi, đây là định bất chấp giá nào đấy.
Tào Giảo Giảo không hề yếu thế đối diện với Vương Đằng, đã thầm chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.
Giống như lời nàng đã nói, so với còn sống trong sỉ nhục, không bằng chết đi.
Vương Đằng thật bất đắc dĩ, khi đối phương không sợ chết, tất cả uy hiếp tự nhiên không có tác dụng.
Hết chương 2295.