Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2296 - Chương 2296. Hỗn Độn Tinh Thần Quyết! (2)

Chương 2296. Hỗn Độn Tinh Thần quyết! (2)
Chương 2296. Hỗn Độn Tinh Thần quyết! (2)

“Ngươi còn không đứng lên, ta sẽ ra đòn sát thủ đấy.” Vương Đằng nói.

“Ngươi không uy hiếp được ta.” Tào Giảo Giảo kiên cường nói.

“Ta sẽ lột sạch ngươi, treo ra ngoài, nhìn xem ngươi chống đỡ được bao lâu, cho dù chết cũng không sao, vẫn treo ở đó, để võ giả thiên tài của học viện tinh không này đều đến nhìn xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Ngươi, ngươi…” Sắc mặt Tào Giảo Giảo tái nhợt, chỉ vào Vương Đằng: “Ngươi đồ ma quỷ này!

“Chậc, ngươi quen biết ta lâu như vậy, hiện giờ mới biết ta là hạng người gì sao?” Vương Đằng nói.

Tào Giảo Giảo đã mất đi tất cả khí lực giãy giụa, đôi mắt đẹp hoàn toàn ảm đạm.

Nàng đều đã nói ra cả cái chết, nhưng vẫn không cách nào để Vương Đằng lùi lại nửa bước, vậy nàng còn có thể có biện pháp gì để đi tranh thủ tôn nghiêm cho mình đây?

Một lần này, nàng cảm thấy tuyệt vọng vô tận.

Ma quỷ này, hắn vốn không định bỏ qua cho nàng, chẳng lẽ nàng phải thật sự cả đời sống dưới dâm uy của hắn sao?

Tào Giảo Giảo giống như cái xác không hồn bước xuống khỏi thân thể của Vương Đằng, giống như nhận mệnh đứng bên cạnh.

Vương Đằng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhe răng trợn mắt, quá khó tiếp thu.

Đàn ông quá khó khăn!

Hấp dẫn như thế, ai chịu cho nổi.

May mắn, hắn ngăn cản được.

Đàn ông đích thực làm cũng chỉ đến thế.

Sau đó hắn mới nhìn Tào Giảo Giảo, thấy dáng vẻ kia của nàng, không khỏi không biết nói gì: “Sẽ không phải bị dọa quá độc ác đấy chứ?”

Nhưng hắn tuyệt đối không mở miệng được.

Nếu bị nàng chỉ là một nô lệ uy hiếp được, sau này hắn còn tỏ vẻ uy nghiêm của chủ nhân như thế nào được.

Lại nói hắn thiếu chút nữa bị uy hiếp.

Càng nghĩ càng giận, Vương Đằng túm lấy Tào Giảo Giảo lại, xoay người đặt úp lên trên gối, một lòng bàn tay vỗ xuống.

“Bốp!”

“A, Vương Đằng, ngươi làm cái gì?” Tào Giảo Giảo phục hồi tinh thần lại, sắc mặt thay đổi, yêu kiều kêu lên.

“Làm gì, đánh ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn trọng chủ nhân, còn dám uy hiếp ta, con nhóc thúi cánh cứng rồi hả.” Vương Đằng tức giận nói, tay không hề ngừng lại, tiếp tục vỗ xuống.

“Bốp! Bốp! Bốp…”

“A, đau quá, ngươi buông ta ra, buông ta ra.” Tào Giảo Giảo liều mạng giãy giụa, đáng tiếc sớm không phải là đối thủ của Vương Đằng, cho dù nàng vùng vẫy như thế nào đều không thể thoát khỏi khống chế của Vương Đằng.

“Bốp! Bốp! Bốp…”

Bên trong phòng.

Vương Đằng ngồi trên giường, trước mặt là Tào Giảo Giảo vẻ mặt đỏ ửng và… nước mắt lưng tròng, dáng vẻ một lòng muốn chết trước đó đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại xấu hổ và giận dữ.

“Thành thật rồi?” Vương Đằng nhàn nhạt hỏi.

Tào Giảo Giảo uất ức trong lòng, nhưng vẫn gật đầu.

Sợ rồi!

Không sợ không được, người đàn ông trước mắt này thật sự là ác ma, nàng không đấu lại được.

“Rót chén trà đi, khát nước.” Vương Đằng ra lệnh.

Tào Giảo Giảo đàng hoàng tử tế xoay người sang bên cạnh, rót một chén trà ở trên bàn, hai tay nâng lên đưa cho Vương Đằng.

Hèn mọn như vậy!

Nếu cẩn thận quan sát dáng đi của nàng sẽ phát hiện nàng đi tập tễnh, giống như chỗ nào đó bị thương.

“Ừm.” Vương Đằng hài lòng gật đầu, nhận nước trà uống một ngụm, giọng điệu thoáng thả lỏng, nói: “Ngồi đi!”

“Ta đứng là được.” Gương mặt Tào Giảo Giảo lại xuất hiện vẻ xấu hổ và giận dữ kia.

Nàng cảm thấy Vương Đằng đang nhục nhã nàng, biết rõ nàng bị thương ở đó còn kêu nàng ngồi xuống, đây chẳng phải định nhìn nàng làm trò cười sao?

Nhưng một lần này nàng không dám tìm chết chán sống nữa.

Không thể trêu vào thì chỉ có thể thành thật.

“À…” Lúc này Vương Đằng mới phản ứng kịp, giống như vừa rồi xuống tay hơi ác, vội ho một tiếng: “Khụ, vậy ngươi cứ đứng đó đi.”

“Nói đi, ngươi rốt cuộc định làm gì?”

“Ta…” Tào Giảo Giảo sợ hãi nhìn Vương Đằng, không dám nói.

“Nói đi, làm như ta muốn ăn ngươi vậy.” Vương Đằng không biết nói gì.

“Ta không dám nói.” Tào Giảo Giảo uất ức nói.

“…” Vương Đằng.

Hiệu quả tốt như vậy sao?

Vừa rồi còn có dáng vẻ anh dũng hy sinh, hiện giờ lại sợ thành như vậy.

Quả nhiên phụ nữ gì đó, cứ đánh một trận là được.

“Ta không đánh ngươi, ngươi nói đi?” Vương Đằng thầm nhủ một phen trong lòng, nhẫn nhịn nói.

Dù sao phải giải quyết việc này, may mà giải quyết xong trong hôm nay, không thể luôn luôn thờ ơ Tào Giảo Giảo.

Vương Đằng vốn định dạy dỗ cẩn thận Tào Giảo Giảo một phen rồi mới thả nàng ra dùng.

Dù sao coi như là một thiên chi kiêu nữ, thiên phú cũng không tệ, đặt ở đó làm bình hoa chẳng phải lãng phí sao.

Về phần kẻ thù gì đó, thôi bỏ đi, dù sao người thắng vẫn là hắn.

Còn đối phương hiện giờ chỉ là nô lệ của hắn mà thôi.

Chỉ cần hắn đủ mạnh mẽ, cho dù trong lòng đối phương có ý tưởng xấu xa gì, hắn tiện tay có thể trấn áp.

“Ta cần phải sống có tôn nghiêm.” Tào Giảo Giảo thấy Vương Đằng như đã nhả ra, ánh mắt hơi sáng ngời, một chút hy vọng không khỏi dấy lên trong lòng, vội vàng nói.

“Nói tiếng người.” Vương Đằng liếc xéo.

“…” Tào Giảo Giảo im lặng một chút, nói: “Ta muốn tu luyện.”

“Muốn tu luyện sao không nói sớm đi, cứ vòng tới vòng lui mãi, ngươi sớm nói có khi ta đã đáp ứng ngươi, không phải chịu một trận đòn này.” Vương Đằng tùy tiện nói.

[ `Д ]

Trong lòng Tào Giảo Giảo vẫn muốn chửi đù má nó.

Nếu ngươi dễ nói chuyện ngay từ đầu, ta có thể không nói sao?

Người này thật sự là con chó!

Nghĩ đến mình uổng công chịu đòn đau một trận, Tào Giảo Giảo cũng rất muốn khóc, nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.

“Chuyện tu luyện, ta đồng ý, về sau ngươi có thể tiếp tục tu luyện.” Vương Đằng nói.

“Thật sao?” Tào Giảo Giảo hơi khó có thể tin nhìn hắn, cứ đồng ý đơn giản như vậy?

“Đến đây!” Vương Đằng nói.

“Ngươi định làm gì?” Tào Giảo Giảo sợ đến mức lùi lại một bước.

“Cởi bỏ phong ấn nguyên lực cho ngươi chứ làm gì, sao thế, không muốn? Vậy thì thôi.” Vương Đằng nói.

“Đợi chút, ai nói không muốn.” Tào Giảo Giảo vội la lên, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng đi đến trước mặt Vương Đằng.

“Ngươi chính là thiếu trừng trị.” Vương Đằng tiện tay vỗ vài cái lên trên người Tào Giảo Giảo, cởi bỏ phong ấn nguyên lực cho nàng.

Hết chương 2296.
Bình Luận (0)
Comment